Page 262 - Các Tổng Tư Lệnh Chiến Trường Nhật Pháp Trong Cuộc Chiến Tranh Xâm Lược Việt Nam
P. 262

268           VỀ  CÁC TỔNG Tư LỆNH, Tư LỆNH  CHIẾN TRƯỜNG.



            đấy  là  dấu hiệu  đáng mừng vì  thần kinh cảm giác  bắt đầu hổi
            phục.  Đến  khi  đau  không  chịu  được  phải  phá  bột  sớm  mới
             phát  hiện  được  một  đàn  kiến  đục  thành  từng  rãnh  dọc  cánh

            tay  và  những  tổ  kiến  to  bằng  những  trôn  chén,  vết  thương
            lành,  nhimg xương không  liền,  tay  không  có  lực,  không  bưng
            được  bát  cơm  anh  đã  xin  về  đơn  vị  đang  đóng  quân  mãi  tận
            Phú  Thọ  để  đưỢc  tiếp  tuc  đi  chiến  đấu.  Anh  chị  em  của  viện
            đã  tặng  cho  cả  túi  chè  lam  Phủ  Quảng  để  làm  quà.  Đến  hòa
            bình  lập  lại,  Viện  Quân  y  108  đã  cùng  chuyên  gia  nước  bạn

            đuc  xương  dưới  háng  ghép  lên  xương  tay  mới  cử  động  được
            như bây giờ.  Bà mẹ thương anh lắm.
                Trong  lúc  huyên  thuyên  kể  chuyện  với  bà  mẹ,  arủi  vẫn
            mong  sự xuẫt hiện  của  cô  Bảy,  người  đầu  tiên  lây  chiếc  khăn

            quàng của  mình,  bó nẹp cánh  tay anh,  giữ nó còn nguyên vẹn
            đến  hôm  nay  nhưng  không  thấy...  Anh  chắc  cô  đã  đi  lấy
            chồng.  Hồi  thăm  về  cô,  bà  mẹ  sụt  sùi,  than  thở;  “Chả  biết
             duyên  số  thê' nào,  từ hôm  chăm  sóc  và  tiễn  anh  đi  viện,  nó
             thay đổi nhiều lắm, hầu n h ư  ngày nào cũng m ong về anh.  Nó

             bảo còn chiên tranh, người gan lỳ nh ư anh,  bị thương nặng thê'
            mà  không kêu  một  tiếng  thì không  chết  ở  trận  này  cũng  sẽ
             chết ở trận sau.  Nhiều lúc nó ngẩn ngơ nh ư người bị hớp mâ't
            hồn.  Cũng có  dăm  ba  đám  đánh  tiếng nhưng nó  chẳng nhận

            lời ai.  Nó không nói nhưng cả nhà  đều  biết nó  chờ đợi anh.
            Hòa  bình lập lại,  nó càng m ong anh.  Không có  tin g ì của anh,
            nó  chắc arửĩ  đã chết.  Nó nghe  theo người ta  vào Nam  làm  ăn
             và  đê  đỡ buồn.  Nó  đinh  ninh  là  sau  hai năm,  tổng  tuyển  cử
             thống nhất đất nước xong, nó sẽ ra  và sẽ đón cả nhà  vào trong

            â'y.  Đã mấy năm chẳng có  thư từ gì.  Hôm nay mà gặp lại anh,
             chắc nó sẽ khóc hết nước mắt”.  Chia  sẻ  những  tâm  tư với  gia
            đình  bà, arửi không  dám nán lại  qua  đêm.  Một cuộc  gặp ngắn
   257   258   259   260   261   262   263   264   265   266   267