Page 81 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 81
hằng những hình ảnh âm thanh còn tươi rói mà tác giả đã có
dịp lắng nghe chiêm ngưổng. Đó là tiếng "chừn reo", tiếng ”gw
thôi", tiếng "dơi chiều đập cánh vội ưã" và "tiếng lạc ngựa rùng
chân bên giếng lạnh", "tiếng guốc" vang lên xa dần trên đưòng
phô' Những âm thanh binh dị của đời thường như thế ngày nào
cũng tồn tại bên ta, nhưng nêu có một thái độ dửng dưng vỏi
cuộc sông thì chẳng bao giò có thể nghe được. Song với một tấm
lòng sôi nổi rạo rực, một niềm tha thiết lắng nghe, tác giả đã
biến những âm thanh chẳng có gì đặc biệt kia thành những
"tiếng dcñ lăn náo nức”. Bởi vì những âm thanh đó là tín hiệu
của tiếng gọi tự do, sự sông dào dạt sôi nổi mà anh đang khao
khát đến cháy lòng. Hai chữ "náo nức" vừa nói được âm thanh
của cuộc sống sôi động, vừa nói được âm thanh của cõi lòng nhà
thơ. Tâm trạng "náo nức" ấy của Tô" Hữu dường như được tăng
dần lên; nghĩa là mỗi lúc một náo nức, hăm hỏ, hốĩ hả, gấp gáp
hơn qua những điệp từ "nghe", "ngheẽl.
Tâm hồn nhà thơ không chỉ lắng nghe được âm thanh của
tự nhiên mà còn hướng tối, lắng nghe, đón nhận được những âm
thanh của cuộc sông xã hội con người, những âm thanh có thể
dễ bị chìm lấp đi trong sự xao động của buồi chiều:
”Nghe lạc ngựa rùng chân bên giếng lạnh *
Dưới đường xa nghe tiếng guốc đi về"
- Qua hình ảnh "nghe lạc ngựa... " chúng ta thấy thi sĩ có
một tâm hển rất nhạy cảm tinh tế và một trí tưởng tượng thật
phong phú. Từ âm thanh ”lạc ngựa”, tác giả đã hình dung được
một hình ảnh rất gợi cảm "ngựa rùng chân bên giêng lạnh" và
từ đó ông cảm nhận được cái "lạnh lẽo" của buổi chiều qua động
tác "rùng châìi". Trong những âm thanh được đưa lại qua sự
80