Page 79 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 79
Mở bài:
Tập Từ ấy (1937-1946) là tiếng nói của một tâm hổir yêu
đời, ham sống mãnh liệt: "Đi! Bạn ơi đi, sông đủ đẩyỊ Sống trào
sình lực, bốc men say!" — Say ỏ đây là say lý tưỏng chử không;
phải "saỵ cánh bướm vối tình yêu" để tâm hồn phiêu diêu vào
"cuối xứ mê ly, vào cùng trời phóng đ ã n g Do say lý tưỏng vì
độc lập tự do của dân tộc nên khi bị thực dân Pháp và tay sai
bắt vào tù, Tô' Hữu đã buồn nhổ cô đơn da diết và khát khao gắn
bó với cuộc sống bên ngoài đến cháy‘bỏng.
Thân bài:
1. Tâm trang cô đơn khi phải xa đồng chí, đồng bào
Mở đầu đoạn thơ, tác giả bày tỏ trạng thái tâm hổn mình
khi phải cách biệt với cuộc sốhg sôi động náo nức ở bên ngoài:
"Cổ đơn thay ỉà cảnh thân tù\". Ba chữ "cảnh thân tù" tự nó đã
nói lên đầy đủ, thâ'm thìa về tình cảnh của tác giả lúc đó* Bị
giam kín trong nhà lao, tách biệt hoàn toàn vỏi thê giói bên
ngoài, cảm giác đầu tiên của người chiến sĩ là nỗi buồn nhó cô
đơn da diết đến mức gần như không chịu nổi. Trong suốt bài thd
đã hai lần tác giả thốt lên "Cô đơn thay!". "Cô đơn“ là một tình
cảm hoàn toàn có thực và rất tự nhiên, không hề tiêu cực. Nó
chứng tỏ ngưòi chiến sĩ trẻ râì, yêu đời, yêu người, khát khao tự
do, chiến đấu hoạt động, được ho à nhập vào cuộc đời rộng lớn...
Ở đoạn dưới, để tô đậm cảm xúc buồn nhớ cô đơn, tác giả đã mô
tả cảnh buồng giam, nơi âm u chỉ có một chút ánh sáng mò nhạt
của buồi chiều tà. Và đó là 'ânơi lạnh lẽo" chỉ có "bôn bức tường
vôi khắc khổ”, thậm chí chỉ có "sàn lim" với "mấy manh ván
ghép sầm u". Ngưòi chiến sĩ trẻ ấy đã không nói tới những khía
cạnh khổ cực khác của người tù như ăn đói, mặc rét, tra tấn
78