Page 80 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 80

cùm  kẹp:  ”Điện giật dùi đàm dao cắt lửa  nung Nồi anh,  điều




                                                đau khổ lổn nhất của thân tù lúc này là bị cách biệt vỏi cuộc đòi,





                                                Vối sự sông, là nỗi cô  đơn.  Hãy thử hình dung một chiến sĩ mới





                                                hai mươi tuổi vừa được "mặt trời chân lý chói qua ti?n" làm tâm




                                                hồn bừng dậy như một khu.vưòn ngập tràn ánh sáng, ngạt ngào





                                                hương sắc và rộn rã tiếng chim ca, đang tung hoành hoạt dộng




                                                giữa bổn phương tròi vối biết bao tương lai đầy hứa hẹn:






                                                              "Ớ vui quá! Rộn ràng trên vạn nẻo






                                                              Bổn phương trời và sau dấu muôn chân






                                                               Củng như tôi, tất cả tuổi đương xuân






                                                               Chen bước nhẹ trong gió đầy ánh sáng”





                                                 bỗng bị ném vào trong "bốn bức tường vôi khắc khâ\ hoàn toàn





                                                 cách  biệt vỏi  thế giối  sôi  động bên ngoài,  làm  sao  tránh  khỏi




                                                 được nỗi cô  đơn thấm  lạnh cả cõi lòng? Câu thơ được viết theo





                                                 lối đảo ngữ và dưới hình thức câu cảm thán đã nhấn mạnh điều





                                                  đó- Vì thê mà toàn bộ cảm xúc tâm hồn của người chiến sĩ đều




                                                 hướng ra bên ngoài với tất cả "lòng sôi rạo rực".






                                                               2. Bức tranh sư sống sổi đông ở ngoài nhà tù





                                                               Vậy  nhà  thơ hướng  ra bên ngoài»  gắn bó  với cuộc  đời  náo





                                                  nức xanh tươi bằng cách nào? Trong hoàn cảnh lúc đó?  chỉ còn




                                                  một "kênh" duy nhất là thính giác: "Tai mở rộng"  để lắng nghe




                                                  "tiếng  đời lăn  náo  nức".  Bằng  tình cảm  tự  nhiên của  một nhà





                                                  thơ trẻ yêu đồi tha thiêt,  tác giả đã đối lập cảnh thân tù cô đơn




                                                  lạnh  lẽo  âm  u  với  cuộc  sống  "Ở ngoài  kia  vui  sướng  biết  bao





                                                  nhiều!".  Với trí tưởng  tượng phong phú,  qua  sự lắng nghe tinh




                                                  tế của  thính  giác  và  tâm  hồn,  nhà  íhơ  đã  dựng  lên  một  bức





                                                  tranh  sự  sông  thật  sôi  động  của  một buổi chiểu  ngoài  nhà  tù













                                                                                                                                                                                                                                                             79
   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85