Page 187 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 187
Thông qua sự hoài niệm, nhà thơ đã trở về với con sông
Đuống trong cuộc sông thanh bình ngày xưa của mình. Dòng
sông Đuống vôn êm đềm yên ả, lặng lẽ trôi bất tận giữa lòng đất
nước từ bao đòi nay với màu "cát trắng phẳng lì" rất mực
bình yên thơ mộng. Nhưng nay trong tâm tưồng không biêt rõ
con sông ấy mất hay còn, nhà thơ như thấy sông Đuông "lấp
ỉánh" sắc màu hơn, hắt ánh sáng cầu vồng lên quê hương rực
rỡ, lộng lẫy:
"Sông Đuốhg trôi đi
Một dòng lấp ỉánh
Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ"
Cái dáng nằm" nghiêng nghiêng“ ấy của sông Đuống làm
cho nó trỏ thành một sinh thể xinh xắn, duyên dáng, lãng mạn
mà có tâm trạng như khắc khoải lo âu, vì bên kia sông quân
giặc đã tràn về. Đó là con sông hiện len trong tâm tưỏng của
nhà thơ.
c. Hỉnh ảnh bờ bãi ven sông Đuống.
Qua tấm lòng yêu thương đầy tiếc nuối về quê hương Kinh
Bắc của tác giả, cảnh bờ bãi ven sông cứ trải ra vổi một màu
xanh trù phú, màu mỡ, bát ngát "Xanh xanh bãi mía bờ dâu •
Ngô khoai biêng biếc". Tác giả không dùng từ "xanh", từ "biếc"
mà dùng từ láy "xanh xanh", "biêng biếc"khiến cho màu xanh
thanh bình, sự sông và hy vọng cứ mỏ ra vô tận, hút tầm mắt
trong niềm nhớ tiếc khôn nguôi xen lẫn tự hào của thi nhân về
quê hương giàu đẹp. Hình ảnh thơ do đó vừa mang giá trị tạo
hình, vừa có ý nghĩa biểu cảm:
188