Page 17 - Trị Bệnh Hiếu Động Ở Trẻ Em
P. 17
18 PHAN THANH ANH
đầu tìm nơi phát ra âm thanh và ngừng các hoạt
động khác lại. Tiếng chuông này sẽ gây ra kích
thích chú ý bị động của trẻ. Theo sự lớn lên của
tuổi, sự mở rộng phạm vi hoạt động tăng nhiều nội
dung và sự không ngừng thành thục chức năng
ngôn ngữ, động tác. Từ đó, trẻ sẽ càng ngày càng
xuất hiện sự tập trung chủ động. Nhưng sức chú ý
của thời kỳ trẻ nhỏ có tính ổn định kém, dễ phân
tán, thay đổi. Vào độ tuổi mẫu giáo trẻ có thể duy
trì sức chú ý của mình một cách tốt nhất. Một đứa
trẻ 5 - 6 tuổi có thể tập trung sức chú ý trong
khoảng 15 phút, trẻ từ 7 - 10 tuổi khoảng 20 phút,
từ 10 - 12 tuổi chỉ còn 25 phút, 12 tuổi trở lên từ
khoảng 30 - 40 phút. Vào thời kỳ thanh niên, sự
phát triển của sức chú ý chủ động cơ bản xấp xỉ với
mức của người trưởng thành.
Cần phải chỉ ra rằng, sức chú ý chủ động và bị
động trong điều kiện nhất định có thể chuyển đổi
cho nhau. Ví dụ, một học sinh bị mắc bệnh hiếu
động, đang trong giờ học mà nghe thấy tiếng vui
đùa của các bạn học sinh ở ngoài sân hoặc các tiếng
ồn khác, rất dễ bị phân tán, sức chú ý chủ động
nghe bài giảng của thầy giáo bị chuyển thành sức
chú ý bị động (nghe tiếng ồn bên ngoài). Vì thế,
nếu như giáo viên và’cha mẹ có thể dùng phương
pháp dạy học phù hợp, tập trung sức chú ý của trẻ bị