Page 52 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 52

mình sang trại giặc khách buộc chúng phải trả lại bà đầm chúng bắt cóc đấy. Hãy thận trọng,

               chàng trai ạ.
                    “Chàng trai”, xuất thân Nho giáo, chả hề muốn nghe bài học về phép lịch sự tí nào, bèn

               tranh thủ lúc Arnoux ngưng lời, nói luôn:

                    - Vâng, nhưng mà hôm nay tôi được ngài gọi đến đây, điều mà tôi muốn biết, như đã
               viết trong thư, là có phải ngài đã ra lệnh cấm các nhà in cho in tập Ngòi bút sắt  của chúng

               tôi không? Chúng tôi đã làm rất đúng luật nhà nước. Ngòi bút sắt  in ra, đưa nạp bản. Hai

               mươi bốn giờ sau các ông không ra lệnh tịch thu, chúng tôi mới phát hành kia mà. Nghĩa là
               như mọi quyển sách khác, Ngòi bút sắt  không hề phạm luật.

                    Vẻ hòa dịu trở lại trên gương mặt béo tròn.
                    Arnoux nháy mắt cười khanh khách:

                    - Tôi biết thừa Ngòi bút sắt  của các anh ra sao rồi. Nó là một tờ báo trá hình. Quyển

               sách quái gì mà ngoài bìa lại đề giá bán hàng tháng, hàng năm, tên chủ nhiệm, chủ bút? Sách
               gì mà lại có các bài theo chuyên mục?

                    - Nhưng có ai quy định sách không được phép có các mục như ông nói đâu.
                    - Cứng cỏi nhỉ. Lại còn giở lý nữa đấy. Nếu các anh nói gì phạm luật thì sách sẽ bị tịch

               thu và người ra sẽ vào tù.

                    - Chúng tôi chỉ nói sự thật.
                    - Thì các anh cứ nói sự thật. - Viên chánh mật thám đủng đỉnh rất đểu. - Muốn in thì in

               tôi có cấm đâu.

                    - Nhưng nhà Testelin đang in Ngòi bút sắt  2 thì họ nói ông có lệnh cấm in. Nhà Jules
               Việt ở Sài Gòn, nhà Á Đông ở Chợ Lớn đều bảo Sở Mật thám gọi dây nói đến. Hôm nay các

               ông đã nói rõ là không cấm in, thì xin cho tôi mấy chữ để nhà in họ khỏi sợ, kiếm cớ không

               in báo…, à, in sách cho chúng tôi.
                    Arnoux im lặng, rồi dứt khoát:

                    - Không? Tôi không cấm và cũng không phải viết.

                    Hắn khoát tay, ra điều chấm dứt câu chuyện.
                    Quân chó đểu Thủ đoạn hèn hạ? Từ phố Catinat đi ra, Liệu tím bầm người vì căm cái

               lệnh mồm đê mạt của Arnoux. Ngòi bút sắt  không thể chết. Anh và bạn bè đi tới những nhà

               in nhỏ đang thiếu việc. Đâu cũng nhận lời trước, từ chối sau. Người của Sở đã theo họ từng
               bước.
   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57