Page 37 - Kỹ Năng Tự Nhận Thức
P. 37
chạy rất xa, tôi mới dắt thằng Đức chạy về nhà. Chị Hà lo lắng ra mặt. Chị
bảo chị cũng không ngờ vừa nói hai đứa bỏ đi bố đã hốt hoảng lao ngay
đi làm chị không biết phải làm thế nào. Thế là mấy chị em tôi đành hổi
hộp ngói chờ bố về, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra...
Khoảng gẩn một giờ sau bố mới về đến nhà. Điều làm chúng tòi vô
cùng ngạc nhiên là trên tay bố ôm rất nhiều quà và đổ chơi, trong đó có
cả một chiếc đèn ông sao thật đẹp. Ngạc nhiên hơn nữa, bố đã không
hề đánh mắng gì chúng tôi
mà chỉ bảo: "Chợ đông quá,
bố lo vô cùng, ơn trời phù
hộ, hai đứa không sao là bố
mừng lắm rổi."
Một cảm giác thật khó
tả trào dâng trong lòng tôi.
Nhưng không hiểu sao tôi
không đủ can đảm để thú
thật mọi chuyện với bố. Có lẽ
bởi vì tỏi chỉ là một đứa trẻ mới lên bảy tuổi?
Thời gian trôi đi cuốn theo những kỉ niệm tuổi thơ vào dĩ vãng nhưng
cho mãi tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, lòng tôi vẫn gợn lên không nguôi
mỗi khi nhớ về hình ảnh của bố, vừa hớt hải chạy vừa gọi tên chúng tôi...
{Thời thơ ấu - Bá Lào)
LỜI kkiiỊjên.
Trong cuộc đời, mỗi con người sẽ khó tránh khỏi mắc sai lầm. Điều
quan trọng lò phải đối một với sai lâm, nhộn biết được nhũng hậu quả
không tốt mò nó đem lại cho mình vò cho người khóc, rút ra bài học kinh
nghiệm để không bao giờ tói phạm.
37