Page 34 - Kỹ Năng Tự Nhận Thức
P. 34
Xem những album ảnh,
bạn bè thường hỏi: "Cha bạn
đâu mà không có trong này?"
Có trời mới hiểu được vì lúc
nào cha cũng là người cẩm
máy chụp hình. Còn mẹ và
tôi thì luôn cười tươi như hoa
trong vô số ảnh chụp.
Tôi còn nhớ có lần mẹ nhờ
cha dạy cho tôi tập đi xe đạp. Tôi xin cha khoan hãy buông tay ra nhưng
cha nói đã đến lúc cha không nên giữ xe cho tòi nữa. Và thế là cha buông
tay. Tôi té xuống đất, mẹ vội chạy lại đỡ tôi dậy, còn cha thì khoát tay
ra hiệu mẹ tránh ra. Lúc đó tôi rất giận và nghĩ nhất định phải chứng
tỏ cho cha thấy tôi cũng không cẩn sự giúp đỡ. Tôi lập tức gắng leo lên
xe và đạp một mình cho cha xem. Lúc ấy cha chỉ đứng yên và nở một
nụ cười.
Tôi vào đại học, tất cả thư từ đều do mẹ viết cho tôi. Cha chỉ gửi tiền
ăn học và duy nhất một bức thư ngắn trong vòng bốn năm trời, nội dung
chỉ vẻn vẹn vài dòng về chuyện tôi rời khỏi nhà đi học xa nên chẳng còn
ai đá bóng trên thảm cỏ trước nhà nữa, khiến thảm cỏ của cha ngày một
dày lên.
Từ bé đến lớn, cha chỉ trao
đổi với tôi những câu như: "Con
đi đâu đấy? Mấy giờ thì về? Xe
còn đủ xăng không?..." Những
lúc tôi có việc về muộn, cha cằn
nhằn rất nhiều sau khi đã ngồi
ngóng chờ cho đến khi tôi về
và lach cach mở cửa.
34