Page 36 - Kỹ Năng Tự Nhận Thức
P. 36
. g-í'^ í
CHIẾC ĐÈN ÔNG SAO
Năm nào cũng vậy, cứ đến tết Trung thu, trường tôi lại tổ chức rước
đèn trông trăng. Bọn trẻ lớp tôi hớn hở mang đến lớp đủ các loại đèn.
Trong số đó, tôi mê nhất chiếc đèn ông sao. Tôi cũng không hiểu vì sao
năm trước mẹ chỉ mua cho tôi chiếc đèn con thỏ bé tẹo để đi rước.
Tết Trung thu năm đó, tôi định bụng sẽ xin tiền bố và rủ chị Hà đi lên
Hàng Mã để mua một chiếc đèn ông sao thật oách về rước cùng các bạn.
Khi tôi vừa ngỏ lời thì bố gạt phắt đi: "Không được! Mấy chị em dắt díu
nhau đi nhỡ lạc thì sao? Chiều mẹ vể thể nào chả mua cho các con."
Mấy chị em tôi tiu nghỉu nhìn nhau. Một lát, chị Hà nảy ra sáng kiến:
"Tú này, hay là em và cu Đức đi ra ngã tư nấp vào một chỗ nào đó. Chị giả
vờ nói với bố là hai đứa đã tự dắt nhau đi. Bố sẽ bảo chị đi tìm, thế là chị ra
đón hai đứa rổi cùng đi."Ý hay thế mà tôi chẳng nghĩ ra! Tôi vội kéo thằng
Đức - mới lên bốn tuổi, ra nấp đằng sau chiếc lều bỏ không của mấy bà
bán rau ở ngã tư gần nhà.
Chỉ một lát sau, tôi bỗng
thấy bố hớt hải lao qua chỗ
chúng tôi nấp, vừa chạy vừa
gọi lạc cả giọng: "Tú ơi! Đức
ơi! Nhỡ lạc thì sao? Tú ơi!
Đức ơi!..."Tôi thương bố quá
nhưng lại vô cùng sợ nếu
thưa lên, bố sẽ đánh mấy chị
em vì tội nói dối và sẽ không
cho đi nữa.
Tôi cứ đứng im thin thít ở chỗ nấp và còn lấy tay bịt miệng cu Đức lại,
thì thào vào tai nó: "Không được thưa, bố đánh đấy!" Đợi đến khi bố đã
36