Page 59 - Kỹ Năng Ra Quyết Định
P. 59
tự động chạy được. Cậu chưa
bao giờ thấy một cái gì như
vậy cả. Cậu trố mắt ngắm các
toa tàu sơn màu đỏ và vàng.
Tôi đưa cái chìa khóa cho cậu
lên dây chiếc đẩu máy; thê' là
cậu quỳ xuống chơi mải miết,
không ngẩng đẩu lên nữa. Tôi
chưa hề thấy cậu vui thích như
thế bao giờ. Cậu luôn miệng nói: "Xin lỗi! Xin lỗi!" mỗi khi gạt chúng tôi ra
cho chiếc tàu chạy khỏi bị cản đường; rồi cẩm lên và để xuống các toa tàu,
thận trọng vô cùng, tưởng chừng chúng đều làm bằng thủy tinh và cậu sợ
cả hơi thở của cậu cũng có thể làm chúng hoen mờ mất. Cậu lau chùi các
toa, nhìn phía trên, phía dưới và cười một mình. Chúng tôi nhìn Prê-côt-
xi: cái cổ mềm mại của cậu, hai cái tai tội nghiệp mà một hôm tôi thấy be
bét máu, cái áo dài quá rộng, tay xắn để lộ ra hai cánh tay gầy guộc, chắc
là trước đây thường phải giơ lên để đỡ đòn... ôi! Lúc ấy tôi những muốn
đem tặng cậu tất cả đổ chơi và tất cả sách học của tôi. Tôi muốn nhịn
miếng bánh mì cuối cùng đang ăn để nhường cậu ăn, tôi muốn mang hết
áo quẩn của mình để nhường cậu mặc, và tôi tự kìm mình để khỏi nhảy
tới ôm chẩm lấy cổ cậu, tội nghiệp cậu Prê-côt-xi.Tôi sẽ tặng cậu bộ đổ xe
lửa nhỏ của tôi, tôi nghĩ vậy, tôi muốn xin phép bố trước đã. Đúng lúc ấy
thì tôi được dúi vào tay một mảnh giấy.Tôi đọc. ở đấy Bố đã viết bằng bút
chì: "Bộ đố chơi đường sắt của con làm Prê-côt-xi rất thích, bạn ấy không
có đổ chơi. Lòng con không bảo con điều gì hay sao?".
59