Page 130 - Quan Hệ Bang Giao Và Những Sứ Thần Tiêu Biểu
P. 130

c^naiì  Ịìè Ịìtuiíị ịịiao  rù  các  sứ tỉiần  tiều  hiêu...  1 3 1

      những ý đồ đen tối.
          Cho đến  đúng ngọ, tổng binh Trương Phụ thiết  tiệc sứ
      giả của  nhà Trần. Trong căn  phòng trang trí lộng lẫy, một
      mâm cỗ đặt trên chiếc sập gụ màu nâu sẫm. Chiếc lồng bàn
      đan  bằng sỢi  ngà  trắng toát chụp trên  mâm đồng chạm  trổ
      tinh  vi  càng  làm  cho  mâm  tiệc  thêm  vẻ  thanh  lịch.  Cạnh
      mâm,  một  nậm  rượu  và  cái  chén  đặt  ngay  ngắn  trên  khay
      khảm  xà  cừ.  Đây  là  bữa  tiệc  của Trương  Phụ dành  cho  vị
      khách  quý.  Khi  người  lính  hầu  nhấc chiếc  lồng bàn  ra  thì
      củng là lúc Nguyễn Biểu sững sốt:  Mâm cỗ quái đản và ghê
      tởm:  Một  cái  đầu  người!  Cái  đầu  của  một  người  bất  hạnh
      nào đó đã được luộc chín, hai hàm răng nhe ra như trút oán
      hờn  vào  kẻ  thù.  Nguyễn  Biểu  không  ngờ Trương  Phụ  dã
      tâm đến mức gây ra trò hung bạo nhường ấy. Đây là cái đầu
      của  ai  vậy? Và  tại  sao Trương  Phụ lại  giở trò  này? Để  ứng
      phó  với  hành  động  man  rỢ  quỷ  quyệt  của  tướng  giặc,
      Nguyễn  Biểu  không  có  thì  giờ  suy  nghĩ  nhiều.  Những
      chuyện  đối  đáp  thử  thách  với  sứ  giả  xưa  nay  có  nhiều,
      Nguyễn  Biểu  đã  từng  nghe  nói  hoặc  đọc  trong  sách  vở.
      Nhưng  đến  mức  này  thì  Nguyễn  Biểu  chưa  hề  thấy.  Chắc
      chắn  rằng  đây  là  đầu  một  người  dân  lành  đã  bị Trương
      Phụ bắt và hành tội.  Không ăn  thì  tên  tướng giặc cho  là sứ
      giả hèn nhát, còn ăn thì ghê tởm mà lại ăn thịt đồng bào của
      mình!  Không chút do dự, Nguyễn Biểu ngồi xuống sập, ung
      dung rót  rượu.  Sau một  tợp rượu khai vị, Nguyễn Biểu cầm
      đũa  ngà  moi  đôi  mắt  chấm  vào  giấm  muối  nuốt  một  cách
      ngon  lành.  Sau  khi  cạn  chén  rượu, Nguyễn  Biểu  cười  kiêu
      hãnh nói một mình như nhắn bảo cho Trương Phụ biết:
          - Không mấy khi người Nam được ăn đầu người Bắc.
          Khi  rượu  đã cạn, Nguyễn  Biểu  rung đùi  ngâm  bài  thơ
      tức sự:
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135