Page 200 - Phòng Và Chữa Các Loại Đau Đầu
P. 200
MẤT NGÔN NGỮ
- Chứng mất ngữ pháp được đặc trưng bởi những
câu đã bị mất những từ phụ trợ (liên từ, giới
từ.v.v...), giông như kiểu thể văn điện tín.
Cần phân biệt hai chứng lắp lời và mất ngữ pháp với
chứng thiếu khích động để nói. cả ba triệu chứng này có
thể có những nét giống nhau, nhưng đều là hậu quả của
những rối loạn rất cơ bản, thường được gọi là "sự giảm
bớt ngôn ngữ" (réduction du language).
d. Chứng thiếu từ: đây là một trong những rổi loạn
đặc trưng nhất và hằng định nhất của mất ngôn ngữ.
Người bệnh không thể hay khó tự gợi ra cái tên chính
xác của một vật. Những người mất ngôn ngữ thường
đưa ra một định nghĩa theo thông dụng (ví dụ: đôi đũa
đó là để ăn).
Chứng thiếu từ có thể là biểu hiện đầu tiên, đơn độc,
hay CUỐI cùng của mất ngôn ngữ.
Trong một sô" trường hợp, thầy thuốc phải giúp bệnh
nhân gợi ra một từ, bằng cách nói phác ra một âm đầu
của một cấu trúc phát âm (phác thảo theo đường miệng)
(ví dụ: ô...tô), điều đó cho phép đặt giả thiết rằng rối loạn
này là phần lớn gắn liền với khâu thực hiện vận động của
những từ.
e. Chứng nói loạn biệt ngữ (Paraphasie - Jargon)
Chứng nói loạn là một rối loạn được biểu hiện khi
những từ dùng không đắt (không sát hợp) được thay thế
vào những từ đúng (dùng một từ này cho một từ khác).
Từ không đắt có thể có những nét giông với tư cách hiển
nhiên hay một cách khái niệm, gọi là nói loạn ngữ nghĩa
học (paraphasie sémantique) (ví dụ: thuốc lá được dùng
thay cho từ cái gạt tàn) hoặc theo ngữ âm học, được gọi
là nói loạn âm vị học (paraphasie phonémique) (ví dụ:
phòng lan được dùng thay cho phong lan). Rất thường
thấy giữa từ đúng và từ "phát ra" không có mối liên hệ
200