Page 87 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 87
nậu^ỉK Kbấc XưcíDậ
Giặc rút, để lại làng tan hoang đẫm máu và một
cánh đổng lúa tơi bời.
Từ sau “trận lúa” như dân vẫn thường gọi, quân
khởi nghĩa đã bước vào một tình thế khó khăn. Lúa
mất, màu cũng chẳng còn. Giặc luôn vầy đánh. Giặc
cẩm bên cấm chợ. Tháng mười năm ấy, bệnh sởi lan
tràn khắp vùng. Làng nào, nhà nào cũng có người ốm.
Tháng mười mà cả làng phải ăn cháo lúa non, vi phải dè
xẻn cho tới vụ chiêm.
Lê Thị Hoa bổn chồn lo lắng. Các con nàng đểu
bị sởi hành hạ. Nàng trông nom các con, lo việc quần
việc làng, mắt trũng sâu vì những đêm thức suốt và trên
vầng trán thanh khiết mịn màng đã mờ in những vê't
nhăn của lo âu. Nàng Hoa họp các đầu lĩnh cùng bàn.
Người nói đi người bàn lại. Điểu làm Nàng Hoa
vui lòng là các đầu lĩnh đểu giữ vững lòng hăng hái và
khí phách kiên cường. Nhưng cứu gỡ được cái rình thế
tuyệt vọng này bằng cách nào thì chưa ai có mưu lược
gì hay cả.
Một nữ đẩu lĩnh là em họ của Mai Tiến nói: “Cứ
ý tôi thì đồng bằng trống trải không phải là đất cự giặc
lâu dài. Chúng ta phải tìm đất khác mới được”.
Lê Thị Hoa gật đẩu, trẩm tư suy nghĩ.
Một tháng sau, địch dồn nghĩa quân khỏi Thiên
Bản và quét vùng đồng bằng. Nghĩa quân lúc này chỉ
còn chưa được một trăm người, rút vể động Hoa Lư.
B7
-HP---- -