Page 57 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 57
I1ậuv<n Khắc Xưcmạ
Được vài rbáng, nàng nói với dân trang: “Làm con
không rửa được thù cha, làm vỢ không trả được thù
chổng, làm dân không báo được thù nước, sao có
thể sống mà không hổ thẹn! Tôi xin cải trang tu ở
chùa làng, rổi sẽ định liệu”, ông hương trưởng nghe
lời nàng nói cũng vui lòng hăng hái bàn với ông từ
chùa cho nàng gọt tóc niệm Phật nương minh nơi cửa
thiển. Từ đó, Thục nương là một vị sư nữ đạo cao đức
trọng, tuần rằm mồng một lễ bái đèn nhang, nơi nào
có người mời đi cúng lễ dù gấn hay xa nàng đéu vui vẻ
nhận lời, dựa vào các dịp đó mà tìm gặp những người
có chí.
Thục nương thường đốn thăm hỏi các cụ già, được
các cụ tin cậy, quý mến. Một hôm, Thục nương mời
ông hương trưởng và vài cụ phụ lão tới chùa dự lễ dâng
hoa cho Phật vào buổi tối, rồi giữ mọi người lại, đóng
chặt cửa Tam Quan, cùng nhau bàn tính những chuyện
lộ ra có thể mất đẩu: dựng cờ nghĩa đuổi giặc nước. Có
một cụ già nói: “Đuổi giặc Hán ra khỏi bờ cỗi, dân ta
lại làm chủ nước ta, ai mà chả muốn. Làng này toàn
người tốt cả. Việc nhà chùa muốn bàn chắc được dân
nghe đấy!”, ông hương trưởng thong thả nói: “Đành là
dân nghe, nhưng làng ta đây người thưa ruộng mỏng,
cả làng chỉ vài chục nóc nhà, đói thiếu quanh năm, làm
thế nào đánh đuổi được giặc?”. Thục nương nói: “Điểu
đó tôi đã nghĩ tới rồi. Có mấy việc ta phải lo trước.
Phải làm sao cho có người có của đã rồi mới nói chuyện
57
---- -