Page 33 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 33
nậuycn Khấc Xưcínậ
trẻ con ríu rít đi đón lưới. Quanh làng trổng khoai, trên
núi trổng lúa. Tết năm ấy, Lê Chần nói với mọi người:
“Chúng ta ăn ba cái tết ở đây rồi. Làng ta đã ba tuổi.
Năm đẩu, tết không có bánh nếp và thịt lợn. Bây giờ
chúng ta có cả”. Mọi người đểu vui và một cụ già nhất
làng nói: “Nàng chủ đã dựng nên làng này từ năm nàng
mười chín tuổi. Nàng là người vất vả nhất trong chúng
ta, người lo nghĩ nhất làng, người con gái tài giỏi của
rừng và biển. Sớm mai làng hãy ra khơi đánh mẻ cá đầu
năm mừng tuổi chủ làng và lấy may cho cả làng”.
... Mười chín chiếc buồm in hinh đen thẫm trên
nến trời xanh. Chân trời đông hửng dẩn màu đỏ lửa
và da cam. Mặt biển chuyển từ đen sang xanh lam
như màu da trời. Trời biển một màu xanh thẳm. Đoàn
thuyển cưỡi sóng ra khơi.
Cụ già nhất làng đã nói đúng. Lê Chân là người
vất vả và lo nghĩ nhất làng, nhưng Lê Chần còn là người
kién nghị nhất. Khi 18 người trai gái theo nàng tới đây,
họ chỉ thấy cát trắng và sóng biển. Cát và sóng biển thờ
ơ với họ, và hinh như còn đe dọa họ. Sống ở nơi đây?
Bằng cách nào?
Một vụ đói đâ qua và thiếu đói kéo dài. Không có
lúa, không có thịt và muối. Cát và núi đá không cho họ
gạo. Biển cả bao nhiêu cá và của chìm nhưng nó đòi trả
bằng máu con người.
33