Page 230 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 230
lĩư iưóìtậ tbcTi Cnniị Vironậ
nên đặt tên con như thế. Mẹ buồn không mấy khi cười.
Nghĩ đến cảnh éo le của minh, đêm đêm mẹ thường
trào nước mắt nhưng lòng mẹ cũng vui mừng vi thấy
con mỗi ngày một lớn khôn. Bấy giờ, hai mẹ con ở với
bà cụ đã gặp mẹ con nằm dưới gốc đào từ buổi đẩu tiên
ấy. Có nơi nương tựa, mẹ làm lụng nuôi con, trút hết
thương yêu và đặt cả hạnh phúc cuộc đời vào đứa con
độc nhất của mình.
Người làng thường khuyên mẹ lấy chổng. Bà cụ
cũng dỗ mẹ lấy chổng. Người đẹp như ngó sen nhưng
mẹ cứ ở vậy nuôi con, nuôi cho con bây giờ đã lớn đã
khôn biết suy nghĩ vể tinh nhà, vận nước.
Khi con lên năm tuổi, mẹ dắt con đến chùa làng,
xin sư thẩy cho được đặt một bát hương ở chùa, gửi con
cho Phật, để Phật phù hộ cho con mẹ. Sư thẩy khen
ngợi bé Nước và đặt tên cho nó là Quốc. Từ đó, mọi
người đểu gọi bé Nước là Quốc.
Quốc mười tám tuổi không khác gì mẹ khi xưa.
Tính tinh hiển hậu, khoan hòa, nghiêm chỉnh, môi
thắm như son mà ít cười, mắt trong như nước mà chỉ
nhìn thẳng. Nhưng Quốc cũng có nhiểu nét vể tính
tinh không giống mẹ.
Mẹ xưa chỉ yên thân nương bóng Phật, không tò
mò, không suy nghĩ vể cuộc đời trấn tục xung quanh,
coi việc để ý tới cõi đời là một tội lỗi. Còn Quốc thấy
cái gi cũng muốn biết, cũng hỏi mẹ. Quốc thân mật
230