Page 227 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 227
nậuyln Kbấc Xtfc*nậ
đem vể gia đinh nuôi. Tới năm em bé lên năm, nhà
chùa lại đón vể để em nương nhờ bóng Phật. Em bé
nhỏ đó ngày nay chính là sư nữ họ Đào.
Sư nữ họ Đào nổi tiếng vì sắc đẹp, điểu đó lại làm
cho sư thầy không vui lòng. Nhưng ai cũng phải mến
sư nữ họ Đào vl tính tình Đào thùy mị, ai cũng phải
kinh trọng sư nữ vì tư thế đoan trang. Miệng nàng tươi
như hoa mà lại ít cười, mắt trong như nước giếng mà
lúc nào cũng nhìn thẳng. Chỉ có một lấn sư nữ họ Đào
bị sư thầy quở vì ngắt một cành đào còn ngồn ngộn hoa
mãn khai phô hết sắc đẹp, đem vể buổng riêng mà cắm
chơi. Sư thẩy than rằng: “Duyên nợ phù sinh chưa dứt
chăng? Sắc sắc không không, sao con không biết điểu
đó. Lòng con ham vẻ đẹp lộng lẫy của vật sắp tàn, ta lo
cho con khó thoát trẩn ai tục lụy. Ta đặt tên cho con
là Tuyết Tĩnh, con không hiểu ý ta sao?”. Từ đó, ni cô
Tuyết Tĩnh càng nghiêm trang, chỉ quanh quẩn bên sư
thẩy, cẩu kinh tiếng kệ, không mấy khi bước khỏi ba
trăm bậc đá núi Thiên Thai.
Sư nữ sinh ra không có cha có mẹ, không có họ có
tên, từ thuở lọt lòng, nằm dưới gốc đào, hoa đào phủ
bọc cho nên sư thẩy đặt họ cho là Đào. Tính sư thẩy
nghiêm khắc và thường nói ngay. Còn sư nữ họ Đào
nét mặt lúc nào cũng phảng phất buổn và ít cười, ít nói.
Có một ngày nọ, sư thầy truyển bảo Tuyết Tĩnh và
Diệu Hương đem bản kinh Pháp Hoa đến nhà một tín
227
---- ‘9 ’---- -