Page 222 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 222

n ữ  íữớng íhởi Cnrnq Vương


          chia  tay,  ai chẳng thương nhớ.  Nhưng nước nhà đang
          lúc nghiêng ngửa,  giặc ngoài đã kéo vào đánh phá các
          nơi,  ta là người tướng không thể ngồi  nhìn.  Nay vâng
          lệnh  quân  vương  cẩm  quân  đuổi  giặc,  ta  coi  cái  chết

          nhẹ  như  lông  hổng,  coi  nợ  nước  nặng  như  núi  Thái.
          Các cung sở của vợ chổng ta xin giao lại cho phụ lão và
          dân trang giữ gìn trông nom. Nếu sau này vợ chổng ta
          không trở vê' nữa thi lây đó làm nơi phụng tự lâu dài”.
          Các cụ đểu vầng lời.
               Từ ngày ấy,  Hùng Bảo và Trần Nang mỗi người

         cẩm quân một nơi,  cùng một lòng tận  trung báo đển
          nợ nước.  Cẩm cự với giặc được ba tháng.  Mùa đông,
         Trẩn  Nang  bị  giặc  dùng  kỵ  binh  đánh  úp.  Lúc  ấy là
          trống canh tư.  Lửa cháy đỏ một góc  trời,  giặc hò hét
         điên cuồng xông vào phá trại Trấn Nang. Trại lớn bị lửa
         bắn bốc cháy ngùn ngụt. A Lúa cướp giáo, cướp khiên

         giặc mà che  đỡ  cho Trần  Nang.  Nàng  nói:  “Ta  quần
         thiếu lương ít,  cẩm cự với giặc ba tháng rồi không có
         viện binh. Nghe tin các nơi quân ta đểu bị thua. Lòng
         trời  không tựa  ta  nữa hay sao?”.  Lúa vừa đỡ  đao  gạt
         tên  của  giặc,  vừa  khuyên  nhủ Trẩn  Nang,  hai  người
         mở được một đường máu chạy khỏi vòng vây, ngoảnh
         lại quân  không còn một ai nữa.  Dừng ngựa nghỉ  lại,
         Nang nói:  “Chỉ còn hai  chúng ta  thôi! Ta làm  tướng

         mà để quân thua, trại mất, còn mặt mũi nào gặp nhà
         vua nữa”. Lúc ấy giặc tim được tới chỗ hai người. Trẩn
         Nang nói với ả Lúa:  “Em hãy cùng ta giết quần chém

                                 222
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227