Page 95 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 95
bất ngờ, tôi lúng túng... Thú thật, lúc bấy giờ, theo cảm tính, trong thâm
tâm tôi cũng đồng tình với lời trách móc trên. Tôi đang suy nghĩ, chưa kịp
trả lời thì anh nói, đại ý: Ngô Đình Diệm ngồi trong dinh Độc lập mà có
thể dùng luận điệu lừa bịp, dụ dỗ đồng bào Công giáo di cư. Còn cán bộ
đảng viên ta, sống giữa quần chúng nhân dân, tại sao không thầm nhập
giới đồng bào di cư đề tuyên truyền giác ngộ số bà con ấy, vận động họ đấu
tranh với địch đòi thi hành nghiêm chỉnh Hiệp định Genève, đòi hòa bình
thống nhất đất nước; tại sao không giải thích với đống bào miền Nam biết
bà con di cư cũng là những người lao động, những nông dân tay lẫm chân
bùn bị địch lừa bịp lôi kéo vào đây, ta cần gẫn gũi giúp đỡ, đoàn kết với họ
để đấu tranh với địch?
Thú thật, từ khi có phong trào đổng bào Công giáo bị cưỡng ép di cư vào
Nam, nhiều anh chị em cán bộ như chúng tôi rất lúng túng trong công tác
vận động quần chúng nhập cư và bà con tại chỗ. Sau khi được anh phân
tích âm mưu của địch, tình hình của đồng bào bị cưỡng ép vào Nam cần
phải được thông cảm đúng mức..., tôi cảm thấy như mình vừa được trao
cho một “cẩm nang” công tác dân vận.
Lần gặp thứ hai, nghe báo cáo tình hình xong, anh hỏi về hoàn cảnh gia
đình tôi, có khó khăn lắm không. Rất cảm động trước sự quan tầm của
lãnh đạo, tôi cứ theo sự thật mà trinh bày.
Trước 1945, ba tôi là một thủy thủ, tham gia cách mạng trong thời kỳ
bí mật. Cụ có mua được một ít ruộng đất ở quê nhà, và nhờ một người bà
con quản lý. Sau Cách mạng tháng Tám, ba mẹ tôi vẽ quê. Rổi ba tôi tham
gia kháng chiến và qua đời vài tháng trước ngày hòa bình lập lại. Chóng
tôi công tác ở vùng giải phóng miền Nam. Tôi ở Sài Gòn, vừa công tác vừa
may vá nuôi con. Vì quá đơn chiếc, tôi mời mẹ tôi vào giúp đỡ. Rồi tôi
bị địch bắt, bị tù. Bà cụ một mình nuôi hai cháu nhỏ, thỉnh thoảng nhận
được một ít tiền hoa lợi ruộng đất ở quê nhà gởi vào để nuôi hai cháu
ngoại. Sau Hiệp định Genève 1954, tôi ra tù, chồng tôi ở vùng giải phóng
về, cả gia đình đoàn tụ. Vợ chổng tôi bàn với nhau: còn hoạt động cách
mạng ở vùng địch hậu thì còn có thể bị bắt bớ, tù đày, và như thế thì mẹ già
và hai con nhỏ sẽ bơ vơ. Chúng tôi xin mẹ đưa hai cháu về quê để chúng
được giáo dục tốt dưới chế độ cách mạng và có nơi nương tựa.
94