Page 96 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 96

Năm 1956, tôi nhận được một bưu thiếp ghi vắn tắt; “Mẹ bị liệt, không
       đi đâu được. Hai cháu không được đi học”. Tôi tưởng cụ bị bệnh bại liệt
       nên rất lo. ít lâu sau, một người bà con ở Lào gửi thư báo tin mẹ tôi “bị liệt”
       vào hàng địa chủ, và cả ba bà cháu đểu bị cô lập hóa.
         Nghe tôi trình bày xong, đồng chí Nguyễn Văn Linh bảo tôi làm ngay
       một bản tường trình để anh can thiệp cho. Tôi thưa: Từ nhỏ, tôi sống ở Sài
       Gòn, đâu có biết gì vể chuyện ruộng đất tô tức ở quê nhà; vả lại, đây chỉ là
       chuyện riêng của gia đình tôi, không liên quan và không ảnh hưởng đến
       công tác. Chỉ mong hai con tôi được giải oan, vì chúng còn bé (đứa lớn
       mới mười tuổi) chưa làm gì nên tội.
         Anh nghiêm nghị nhìn tôi, bảo: “Đây không phải chỉ vì chuyện riêng
       của gia đình chị, mà còn vì vấn để chủ trương chính sách của Đảng đối
       với miến Nam sau này”. Điểu này thì quả là tôi chưa nghĩ tới. Lúc bấy giờ,
       cách mạng miến Nam đang ở vào giai đoạn thoái trào, Mỹ - Diệm liên tục
       mở những chiến dịch “tố cộng”, “diệt cộng”, khủng bố ác liệt. Thế nhưng,
       trong những ngày cực kỳ đen tối ấy, anh đã thấy trước ngày cách mạng
       thành công trên cả nước, và nghĩ tới chính sách của Đảng đối với miển
       Nam. Nghe anh nói, tôi mới vỡ lẽ ra, và làm bản tường trình theo lời anh
       dạy. It lâu sau, có tin mẹ tôi đã được giải oan, nhà cửa bị tịch thu được trả
       lại, và hai con tôi được vào học trường dành cho trẻ em có cha mẹ chiến
       đấu ở miền Nam.






         Mấy năm  đấu  sau  ngày thống  nhất  đất  nước,  địa  phương  chúng  tôi
       (Quận  10) gặp rất nhiều khó khăn về các mặt kinh tế, xã hội, chính trị,
       khó khăn cả trong vấn đề đoàn kết nội bộ. ở  cương vị Bí thư quận, tôi rất
       lo, không biết phải xoay xở như thế nào.
         Hổi đó còn là thời kỳ kinh tế bao cấp. Hợp tác xã và tổ hợp các ngành
       nghể thủ công thì chỉ có hình thức, hoạt động không có hiệu quả. Đời sống
      công nhân lao động gặp rất nhiều khó khăn. Các hợp tác xã tiêu thụ thì chỉ
      phân phối những mặt hàng ít cẩn dùng. Ví dụ như kim chỉ thì phân phối
      hoài, tháng nào cũng có, không biết dùng làm gì cho hết. May thì không có



                                                                        95
   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101