Page 297 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 297

Câu chuyện bát nhang bùng cháy




                                                    ĐOÀN H ửu THÀNH,
                                     con rể của đồng chí Nguyễn Văn Linh, kề,
                                                              Nam An ghi








     T    ôi vẫn còn nhớ chuyến về thăm Côn Đảo năm 1992 của ông già mà
          tôi được đi cùng.

        Năm  1991 ông nghỉ, nên vào thời điểm đó ông ra Côn Đảo với vai trò
      Cố vấn.
        Từ Thành phố Hổ Chí Minh, chúng tôi đi xe ra Vũng Tàu rồi từ đó đi
      máy bay trực thăng ra Côn Đảo. Máy bay Liên Xô, nhỏ, chở được ít người,
      có người của Văn phòng Trung ương Đảng, bác sĩ Sáu Quang, gia đình
      thì có tôi tháp tùng ông. Kiểu ông già đi bao giờ cũng gọn, đơn giản, vì
      tính ông không thích rình rang. Khi còn là Tổng Bí thư, tôi biết các cận vệ
      cũng gặp nhiều khó khăn trong việc lên kế hoạch bảo vệ ông, vì ông già
      hay tiếp cận, hỏi thăm nhân dân. Có lẩn ông đã rầy đội trưởng đội bảo vệ
     vì cứ lấp ló, ngăn chặn, ông nói: “Nếu dần không thương thì người ta bắn
      tôi chết lâu rói”.
        Trên máy bay, ông già giở sổ tay ra ghi lại những dòng cảm nghĩ của
      mình để chuẩn bị cho những phát biểu, mà bây giờ trở thành bút tích.
      Bút tích đó cũng là những dáu ấn rất lớn, trong khi đó có những điểu rất
      sơ đẳng (tôi dùng từ sơ đẳng không biết có khiên cưỡng quá hay không)




      296
   292   293   294   295   296   297   298   299   300   301   302