Page 23 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 23
cùng tôi bàn bạc mọi công việc và cùng nhau chỉ đạo rất ăn ý. Cứ như thế,
đến khi anh Túc được Trung ương điều động đi công tác khác thì tôi vẫn
đảm nhận mọi nhiệm vụ thay cả anh Túc. Tôi báo cáo với Trung ương vể
chuyện này. Anh Trường Chinh đã quyết định công nhận trở lại cho tôi là
vào Đảng năm 1936. Thì ra ở Côn Đảo về, các đồng chí ở Trung ương và
Xứ ủy cứ nghĩ tôi đã là đảng viên từ năm 1930 rổi.
Đến năm 1938, anh Nguyễn Văn Cừ làm Tổng Bí thư Trung ương Đảng.
Lúc này ở Hải Phòng, cơ sở đã được phục hổi khá rộng, phong trào đấu
tranh của quần chúng đòi dân sinh, dần chủ, tự do cơm áo và hòa bình,
phong trào lập Ái Hữu phát triển rầm rộ mạnh mẽ. Cơ sở Đảng và các đoàn
thể cách mạng đã xây dựng phục hồi và phát triển ở nhiều nơi. Khoảng
cuối năm 1938, đầu năm 1939, anh Nguyễn Wn Cừ và Trung ương điểu
động tôi vào Sài Gòn hoạt động và tham gia Thành ủy Sài Gòn. Khi ấy chị
Nguyễn Thị Minh Khai đang làm Bí thư Thành ủy Sài Gòn, tôi vào làm
Phó Bí thư Thành ủy.
Tôi xa Hải Phòng từ năm 1939 và rổi hai cuộc kháng chiến liên tiếp đã
cuốn hút tôi suốt mấy chục năm sau này. Mãi tới năm 1978 tôi mới trở
lại thăm thành phố Cảng Hải Phòng. Thăm lại Hàng Kênh, nơi ngày xưa
tôi đã từng sống và hoạt động. Thăm lại những gia đình đã từng giúp đỡ,
cưu mang và bảo vệ tôi từ những buổi đẩu trở vê' gẩy dựng phong trào.
Thăm lại mái trường Ngô Quyển ngày xưa tôi đã từng học. Có lẽ một trong
những kỷ niệm sâu sắc nhất trong đời tôi là nhờ có học ở trường Ngô
Quyển và chính từ đó tôi giác ngộ cách mạng. Suốt đời, tôi không quên
được kỷ niệm ấy. Nhắc tới những ngày ấy thật xúc động.
Năm nay tôi đã bước vào tuổi 82, tôi có thể khẳng định điểu này; Tuy
tôi quê quán ở Hưng Yên, sinh ra ở Hà Nội, nhưng đối với tôi, tôi coi mình
như người của thành phố cảng Hải Phòng. Coi như sinh đẻ ở Hải Phòng
một lẩn nữa. Và, tôi nhận Hải Phòng là quê hương, bởi vì tôi trưởng thành
bắt đẩu chính từ nơi thân thương ấy.
22