Page 189 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 189

- Công việc nhiều, anh Linh cần anh thu xếp lên ngay để giúp Tổng Bí
               thư về việc chuẩn bị các tài liệu, các bài phát biểu...
                 Anh Nguyễn Văn Linh ra Trung ương đảm nhiệm trọng trách Tổng Bí
               thư nhưng gia đình thì vẫn ở trong Nam. Anh ở một mình, cho nên ngoài
               công việc, lúc rảnh rỗi thường gọi tôi sang, có lúc cùng ăn cơm trưa, có lúc
               cùng ăn cơm chiểu.
                 Trước Tết Đinh Mão  (1987), một lần tôi sang làm việc đến tận  chiểu
               muộn, rỗi ở lại ăn cơm với anh. Cơm xong, trời mưa rất to, tôi ngồi chờ
               mưa tạnh. Đột nhiên, anh Linh nói:
                 - Tôi kể cho anh nghe chuyện này, rất xúc động vể một đồng chí đã cứu
               nguy cho tôi trong thời gian hoạt động bí mật ở Sài Gòn trước cách mạng
               tháng Tám.

                 Nghe giọng nói thần tình của anh có vẻ khác với lúc nói về công việc,
               tôi đã cảm giác về một điểu gì đó không bình thường. Năm 1984, tôi từng
               được anh tiếp chuyện một lẩn khá lâu. Lẩn đó, tôi đưa đoàn cán bộ của
               trường Nguyễn Ái Quốc vào nghiên cứu tại TP. Hồ Chí Minh. Với tư cách
               là Bí thư Thành ủy, anh nổng nhiệt tiếp đoàn suốt một buổi sáng. Đây là
               lẩn thứ hai, tôi được ngồi lâu trò chuyện với anh. Trong căn phòng nhỏ,
               vẳng tiếng mưa rơi từ cửa sổ vọng vào, anh kể:
                 “Tôi quen biết một đồng chí tên là Lê Xuân Trứ từ đầu những năm 30
               trong quá trình hoạt động cách mạng. Năm 1937, sau khi thực hiện nhiệm
               vụ của Trung ương giao cho là lập lại Xứ ủy Trung kỳ, tôi trở vào Sài Gòn
               báo cáo kết quả với Trung ương. Lúc này, địch khủng bố rất gắt gao, nhiều
               cơ sở cách mạng bị tan vỡ, vì vậy tìm chỗ ở trong thành phố rất khó khăn.
               Một cán bộ của Thành ủy vốn là thủy thủ đưa tôi đến ở tạm tại khu Bàn
               Cờ. Giáp tết, chúng tôi đang ngồi gói bánh chưng tại nhà một cơ sở cách
               mạng thì bất ngờ cảnh sát ập đến khám xét nhà bên cạnh. Ngay lập tức, tôi
               và đổng chí cán bộ Thành ủy phải rút chạy mỗi người một ngả, hẹn gặp
               lại nhau trước cửa chợ Bến Thành vào chiều 30 Tết để anh đưa tôi xuống
               trú tạm tại một chiếc tàu đậu dưới sông Sài Gòn, qua sáng mổng một Tết
               sẽ tìm chỗ ở khác. Đúng hẹn, tôi lẫn vào dòng người tấp nập đi sắm Tết,
               qua lại cổng chợ Bến Thành nhiều lẩn, nhưng đến gần giao thừa, chợ vãn
               người vẫn không tìm thấy đổng chí đó. (Sau này tôi mới biết rằng, đổng


               188
   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193   194