Page 114 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 114

Có dịp nhìn lại, chúng tôi mới thấy mình đã vượt một chặng đường đẩy
      chông gai hiểm trở và trước mắt cũng còn lắm khó khăn. Nhẫt là cơ chế
      quan liêu bao cấp đã trói chặt người lãnh đạo cơ sở.

        Nói thật lúc đó chúng tôi vừa làm vừa run. Bởi vì nhà máy dệt Phước
      Long thuộc diện Trung ương quản lý. Nếu làm theo sự chỉ đạo của thành
      phố tức là xé rào, sợ bị Bộ chủ quản khiển trách.
        Nhưng gì thì gì, chúng tôi cũng phải bám sát sự chỉ đạo của Thành ủy,
     vì lẽ chúng tôi đóng trên địa bàn này, thành phố cũng có trách nhiệm với
     chúng tôi. Có thể nói thời kỳ 1979-1983 là thời kỳ suy thoái kinh tế, sản
     xuất đình đốn.  Máy móc hư hỏng 70-80%, không có phụ tùng thay thế.
     Nguyên liệu cạn kiệt. Công nhân không có việc làm.
        Riêng nhà máy dệt Phước Long có 3.000 công nhân (lao động nữ chiếm
      80%) thì phân nửa phải nghỉ việc. Người thì sống tạm bợ bằng nghẽ phụ
     hoặc chạy chợ, người vế nông thôn kéo xe bò, người đi vùng kinh tế mới.

        May mắn  sao lúc  đó  đổng chí Nguyễn Văn  Linh  đến  thăm  nhà máy
     chúng tôi.
        Đổng chí vào đến cổng, chúng tôi vội chạy ra đón. Chưa kịp nói gì tôi
     đã òa khóc, cảm giác như mình đón người cha về đúng lúc để cứu những
     đứa con sắp chết đuối.
        Lấn đó phái đoàn tháp tùng có anh Quýnh, anh Năm Hoàng, anh Văn

     Anh, anh Bùi Văn Long...
        Đồng chí Nguyễn \^n  Linh nhẹ nhàng bảo tôi ngồi xuống, hãy báo cáo
     những việc đã làm, đang làm và chỗ nào còn vướng mắc thì nêu ra.
        Tôi thưa với đồng chí: Nhà máy chúng tôi có  1.000 máy dệt thoi, 20
      máy dệt kim bằng. Năng lực thiết kế 30 triệu mét một năm. Nguyên liệu
     là sợi tồng hợp 100% nhập khẩu. Hiện tại chỉ sản xuất được có 5 triệu mét
     vải một năm. Nhà máy sắp hết nguyên liệu nên chỉ làm cầm chừng. Công
     nhân đang hết sức khó khăn. Nhiều chị em không có tiền đong gạo xin
     được làm bất cứ việc gì để được ăn bữa cơm trưa. Có người chỉ dám ăn nửa
     phần, còn lại nửa phần mang yể nhà cho con hoặc cho mẹ già.

        Tình hình này đòi hỏi chúng tôi phải tìm cách tháo gỡ. Nhờ trước đây
     chủ  cũ có lập một xưởng làm gạch để kinh doanh thêm,  chúng tôi tận


                                                                      113
   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119