Page 37 - Một Giờ Với Đồng Chí Hồ Chí Minh
P. 37
là người Việt Nam cao nhất trong sô" những người Việt
Nam mà tôi đã gặp. Người có đôi mắt đám chiêu, và có
thể là người đăm chiêu duy nhất ở Việt Nam.
Tôi tự hỏi: đâu là nguồn gốc bí ẩn của nỗi buồn
thầm kín đó? Có thể là sự đau khổ của nhân dân,
nhưng cũng có thể Người linh cảm trước rằng sẽ
không nhìn thấy ước mơ của cả đời mình - giải phóng
và thốhg nhất Tổ quốc của Người - được thực hiện.
Nhưng Ngưòi đã thấy cuộc đấu tranh anh hùng trên
Tổ quốc thân yêu do Người lãnh đạo và tin tưởng vào
thắng lợi trong tương lai...
Chúng tôi nói chuyện bằng tiếng Pháp, thứ tiếng
mà Người nói rất giỏi. Nhà thơ Tố Hữu cũng có mặt
trong cuộc gặp gỡ. Chúng tôi uô"ng nưốc chè ướp
hương sen không có đường, như sinh hoạt trong một
gia đình bình dị nhất.
Người là chủ nhà, là chủ cả đất nước mà chỉ mặc
bộ quần áo bà ba giản dị, chân đi đôi dép cao su
không tất. Bắt gặp tôi đang chăm chú nhìn lọ hoa
hồng - ở đây hoa hồng được coi là sự chúc mừng đối
với Tổ quốc tôi - Người nói bằng lời lẽ dễ hiểu rằng
trong mọi hoàn cảnh, Người vẫn có lọ hoa hồng đặt
trên bàn làm việc. Chỉ có sự hà khắc trong nhà tù
mói tước mất thói quen đó của Người. Lúc này tôi
mối nhận thấy hết ý nghĩa những bông hoa hồng nảy
nhuỵ, toả hương trên chiếc cầu nốì liền hai nưốc xa
xôi chúng ta là như thê nào.
39