Page 238 - Một Giờ Với Đồng Chí Hồ Chí Minh
P. 238

MÔT GIỜ yớl ĐỔNG CH


           Lần thứ hai, tôi may mắn được gặp Bác vào tám
      năm  sau,  mùa  thu  1954.  Chính xác hơn là hai ngày
      sau  khi  Quân  đội  nhân  dân  Việt  Nam  tiến  vào  Hà
      Nội. Tôi có mặt ở Việt Nam lúc bấy giờ cùng mấy nhà
      báo châu Au khác nữa. Đang viết dở bài phóng sự về
      những ngày đầu  giải phóng Thủ đô thì các bạn Việt
      Nam đưa cho tôi  một tò giấy  mòi tới gặp Thủ tướng
      Phạm Văn Đồng lúc bấy giò đang ở Sơn Tây.

           Chúng tôi được dẫn tới một căn nhà lợp rạ, tường
      quét vôi trắng.  Một chiếc bàn nhỏ,  giản đơn kê giữa
      phòng và  trên  đó  là  những  chiếc  cốc  thủy  tinh  dày
      màu xám.  Ngồi xuông ghế, chúng tôi chưa kịp nhấm
      một ngụm nước thì chiếc rèm che cửa vào phòng bên
      làm bằng vải dù khẽ mở và có tiếng chào bằng tiếng
      Nga. Chúng tôi quay lại, Bác!

           Bác  vẫn  giản  dị,  gần  gũi  hệt  như  tám  năm  về
      trước.  Người  mặc  chiếc  áo  sơ-mi  đen  mỏng  song  tôi
      bỗng cảm thấy Bác đẹp, trẻ hơn ra và tất nhiên là vui
      hơn trước. Tôi nói với Người điều đó không một chút
      ngần  ngại.  Bác  cười:  Ai cũng bảo vậy cả.  Cuộc sôhg
      giữa rừng sâu và trước hết là chiến thắng đã làm tôi
      rất sung sướng.
           Người ra hiệu cho đồng chí phiên dịch không cần
      thiết phiên dịch rồi nghe phóng viên báo Sự thật nói,
      thỉnh  thoảng  Bác  trả  lời  bằng  tiếng  Nga.  Sau  đó,
      Người  nói  chuyện  bằng  tiếng  Ý  với  phóng  viên  báo
      Công nhân.  Có lẽ  đọc được  sự ngạc nhiên của chúng

                                 243
   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243