Page 423 - Không Phải Huyền Thoại
P. 423
4 2 2 KHÔNG PHẢI HUYỀN THOẠI
Tôi bối rối thật sự. Không biết đã hạ dược AI chưa? Chẳng có ai chỉ
huy. Tôi bảo cậu liên lạc viên 2 oát vẫn bám sát:
- Liên lạc với trung đoàn đi!
- Sóc Trang đâu? Sóc Trang đâu, trả lòi!
vẫn im lặng hoàn toàn.
Tôi không có tài như tác giả của Cày Bạch dưong để đặc tả nỗi lo sợ
rùng rạn của Ozerov giữa cái im lặng của chiến trường. Chỉ nhớ lúc đó,
tôi loay hoay không biết làm gì vói cái AI này khi chỉ còn mưoi, mười
lăm ngưòi. Không biết tiểu đoàn 9 của cậu Hòe bên phải tiến đến đâu?
Neu tiểu đoàn 9 đã diệt hết Al, thì nay mai mặt mũi mừih sẽ ra sao? Phải
tiếp tục đánh thôi. Tôi thét:
- Tất cả lên!
Tay svmg lục, tay K50 lấy từ chiến sĩ đã hy sinh dưới chân, tôi mò mẫm
chẳng ai yểm hộ, tôi đâm sầm vào một hầm khác. Bấm đèn pm, tôi vội
lùi ra ngoài... Có một đôi chân mang giầy săng đá thò ra dưód đống balô,
điện đài. Tôi bắn đại một tràng tiểu liên rồi nhảy vào. Một tên lính lê
dương da trắng cựa quạy thò đầu ra, nó nộp ngay một khẩu tiểu liên.
Thật hoàn hồn sau giây phút bất ngờ.
Tôi ra lệrửi giữ lô cốt này vì biết rằng có còn ai nữa đâu để thực hiện
nhiệm vụ, rứiìn quanh vẫn chỉ có chính trị viên Đỗ Thân và số anh em
sống sót theo tôi. Dù sao cũng thấy an tâm vì sau lưng mình vẫn còn
đồng đội.
Tôi gần rứiư kiệt sức. Phía tiểu đoàn 9 sao yên bặt vậy? Không biết có
nên tiến nữa hay không...?
Một loạt lụru đạn nổ tói tấp, điếc hết tai. Có vật gì roi xuống chân, tôi
chống tay vọt lên giao thông hào theo bản năng rồi lại tụt xuống giao
thông hào, biết mình đã bị mảnh đạn dính vào mông, vào bẹn. Mặc! Có
tiếng Tây hô: "A la conừe-attaquel" lẫn tiếng đạn nổ. Tự nhiên tôi buột
mồm: "Merde, cochon" rồi trả lòi chúng bằng vài loạt tiểu liên ữên giao
thông hào. Bắn để dọa địch nhimg cũng để tự trấn tĩnh. Một mình giữ
lô cốt, trước mặt không rõ là cái gì, tối mịt mùng, chỉ có tiếng lựu đạn,
tiểu liên chát chúa. Rồi tiếng súng im bặt, sự căng thẳng đến tột độ, có
cái gì đó như cái chết, như mối đe dọa lơ lửng sắp đến. Thà có tiếng súng