Page 156 - Các Vị Vua Triều Lý
P. 156
chúng, mang về giúp đỡ bà con túng bấn, gieo neo.
Những kẻ giàu mất của không biết tại đâu, phải chịu
ngậm miệng tiếc xót chả biết kêu ai, đành đổ cho ma quỷ
đến trách phạt tội lỗi của chúng. Còn những người
nghèo khổ, tự nhiên thấy tiền của rơi vào nhà đều cho
rằng thần Phật hiện ra cứu giúp và thưởng công cho ai
ăn ở hiền lành, phúc hậu.
Riêng Dương Tự Minh, những của lấy được chàng
không dùng gì đến. Chàng nghĩ, mình có sức lực, còn
làm lấy ăn được, phải ăn bằng miếng cơm mồ hôi của
mình. Bởi thế ngày đêm Dương Tự Minh chăm chỉ làm
lụng, chàng ra sức cuốc bãi, trồng trọt, chăn nuôi. Chẳng
bao lâu nhà chàng đã phong túc lắm. Đã thế tính chàng
lại dễ dàng, vui vẻ nên mọi người đều quý trọng.
Độ ấy Dương Tự Minh mới ngoài hai mươi tuổi, nổi
tiếng là chàng trai vạm vỡ, cao lớn hơn người. Đứng với
các bạn bè đồng trang lứa, bao giờ chàng cũng nổi bật.
Chàng tập hợp trai gái trong vùng, luyện rèn gươm đao
cung kiếm, rồi vật võ, tập dàn thế trận... Trước kia bọn phỉ
tặc còn lẩn lút, hoành hành cướp phá, nhưng từ khi
Dương Tự Minh thành lập đội dân binh, chúng đều sợ
chàng không dám ngang ngược nữa mà bảo nhau cuốn
gói cả... Một lần, toán cướp từ vùng biên giới tràn về, đến
bản doanh của Dương Tự Minh, chúng bị chặn đứng.
Làng bản trở lại thanh bình. Chiến công của Dương
Tự Minh vang dội, được nhà vua biết đến. Nhà vua liền
vời chàng về triều gả công chúa cho, lại phong cho
chàng làm thủ lĩnh một vùng biên giới rộng lớn.