Page 155 - Các Vị Vua Triều Lý
P. 155
người dân. Nhà lão toà ngang dãy dọc, trâu bò hàng đàn
thả đen rừng, gà lợn không đếm xuể, thóc ngô đầy nứt
vách bật cạp bồ lớn bồ nhỏ, tiền bạc rải dưới sạp nằm
làm đệm...
Vào nhà lão, đầu tiên Dương Tự Minh cũng lo, nhỡ
lão có phép phù chú như người ta vẫn sợ sệt bàn tán thì
gay, nhưng có thử thách chỗ khó mới yên tâm sau này.
Thế là Dương Tự Minh cứ liều xem sao. Chàng qua cổng,
đàn chó chỉ khịt khịt mũi hếch mắt lên chứ không sủa.
Rồi chàng đi quanh sân, vào khắp nhà trong nhà ngoài
chả ai nói gì. Thấy lão thầy Mo đang xì xụp cúng ma
chàng tiến đến bên lão, lão vẫn không biết. Khi lão đứng
lên múa hương phùng mang trợn mép sai khiến ma quỷ,
chàng liền nhanh tay giật lấy tấm áo pháp của lâo giấu
vào trong người, lão kêu toáng lên hốt hoảng tìm khắp
quanh mình, tìm khắp nhà không thấy liền nằm lăn ra
sàn nhà rên rỉ van nài ma quỷ đừng trêu lão nữa.
Nhìn cảnh thê thảm của lão, Dương Tự Minh liền
tung trả lại lão. Ai ngờ khi tấm áo pháp bay trùm lên
người lão thì lão lăn lộn kêu khóc cố thoát ra mà tấm áo
cứ cuộn lại. Dương Tự Minh bật cười không nhịn được.
Tiếng cười của chàng làm lão thầy Mo sợ rú lên, ngất
lịm. Lúc ấy Dương Tự Minh đường hoàng đi đến chỗ
sạp nằm của lão, lật chiếu lên vơ sạch chỗ tiền bạc lão cất
giấu, rồi bình thản đi ra khỏi nhà lão, mang về bí mật
phân phát cho những người nghèo khổ...
Sau lần ấy, Dương Tự Minh còn mặc áo tàng hình
tìm đến nhiều nhà trọc phú, lấy hết tiền của tích trữ của