Page 108 - Bài Học Để Trở Thành Triệu Phú
P. 108
Sỉ nhục 109
Chàng dùng hêt sức đê kéo mình ngồi trên mép giuòng.
Chàng với tay lây liều thuốc uống mỗi ngày và bỗng cảm thấy
gớm mây viên thuốc vô tác dụng, chàng quăng cả cái lọ nắp
mở ra xa. Nhung viên thuốc nủa đen nửa đỏ lăn lóc trên sàn nhà.
Chàng lại nhớ đến giấc mơ, và sáng lên tia hy vọng. Trên
bãi biển, trong cơn nguy ngập, chàng đã thu gọn toàn bộ nỗ
lực, toàn bộ súc mạnh của niềm tin, và đa đúng dậy được một
cách kỳ diệu. Sao không thử làm lúc thức? Chang lẽ nhũng điều
xảy ra trong mơ lại không thê lập lại được ngoài đời sao? Phải
chăng cái mà ta gọi là một cách sai lẩm là "cuộc đời thực" lại
khác xa cuộc đời trong mơ? Dau sao cũng nên thử một lần.
Chàng bắt đẩu tập trung như đã làm trong mơ, lập đi lập
lại rằng mình có thể làm được nếu chỉ cần mình thực lòng tin
tưởng, rồi đúng dậy. Trong một thoáng chàng đã nghĩ phép
lạ thực sự lại xảy ra, rằng chàng lấy lại được đôi chân. Nhung
sự phân chân đó chỉ được chưa đầy một tích tắc, chỉ đủ để mặt
chàng sáng lên nụ cười chiến thắng rồi lại vụt tôi lại với sự thật
đau buồn. Chàng lại ngã xuống.
Chàng ngồi thừ mây phút, nghĩ đến Rachel, nghĩ về đời
nàng, chắc chắn là không thể dễ dàng dù nàng luôn luôn lạc
quan. Chàng lại càng nhớ nàng hơn bao giờ hết - ít khi nào
chàng cảm thây cô đơn như thê.
Ba giờ sau, giờ hẹn gặp hàng tuần với bác sĩ Grant tại bệnh
viện, cô y tá yêu cầu ]ohn mặc áo bệnh viện và nằm lên bàn
khám. Bác sĩ Grant bước vào xòe bàn tay hộ pháp bắt tay chàng.
"Hôm nay ông khỏe chứ ông Blake?"
"Ô, tuyệt vời'1, )ohn đáp.