Page 98 - Bác Của Chúng Ta
P. 98

Mỗi buổi sáng, gà gáy đầu, người ta giải Cụ Hồ đi.
     Mỗi buổi chiều, khi chim về tổ, người ta dừng lại trong
     một địa phưcmg nào đó, giam Cụ vào trong xà lim trên
     một đống rạ bẩn, không cởi trói cho Cụ ngủ.

          Gian khổ như vậy, nhưng Cụ vẫn vui vẻ. Cụ được
     thấy  phong  cảnh  thay  đổi.  Cụ  vừa  đi  vừa  ngâm  nga.
     Thỉnh  thoảng  Cụ  Hồ làm  thơ.  Đến  một huyện  lị  nào,
     người ta giữ Cụ một tuần hoặc mười lăm hôm trong nhà
     tù huyện. Đó là những ngày khổ nhất.

          Ăn uống thiếu, không khí thiếu, bẩn thỉu, ở lẫn với
     những người mắc bệnh giang mai, nghiện thuốc phiện.
     Nhà tù  thưòug chật ních, người đến sau không có chỗ
     nằm.  Ban  đêm  Cụ  Hô thường  phải  ngồi  trên  cầu  xí ở
     ngay trong phòng giam. Nhưng Cụ vẫn không được yên
     ổn. Lâu lâu Cụ lại phải đứng dậy nhường chỗ cho một
     người đi vệ sinh đêm.

          Mỗi buổi sáng Cụ phải đi đổ thùng và quét nhà giam.
          Một  hôm,  khi  ngủ  dậy,  Cụ  thấy  người  nằm  bên
     cạnh dựa vào lưng Cụ đã chết aing. Cụ phải cùng với
     một người tù khác mang xác chết ra ngoài sân. Cái làm
     cho Cụ khổ sở là ghẻ và rận. Cụ bị ghẻ khắp người. Tóc
     chóng bạc và rụng nhiều. Mắt nhìn kém. Nhưng Cụ khổ

     nhất là mất thì giờ ngồi không. Trong khi Cụ Hô lê tấm
     thân mệt lử từ nhà giam này đến nhà giam khác, có lẽ
     những  việc  lớn  đang  dồn dập  trong  nước và  trên  thế
     giới. Ai giúp đỡ đẩy mạnh việc tổ chức? Có lẽ các nước


                                 97
   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103