Page 8 - Bác Của Chúng Ta
P. 8
Đại hội phụ nữ toàn quốc lần thứ nhất (tháng 3-1950),
sau hai mươi năm mong mỏi, tôi mới được thực hiện
điều ấy. Đại biểu chẳng ai bảo ai, nhưng ai cũng chuẩn
bị thật sẵn sàng về mọi mặt. Nhất là nếu được Bác hỏi
đến thì phải thưa vói Bác thật đầy đủ về phong trào phụ
nữ địa phương mình.
Riêng tôi, vừa được chỉ định thay chị Hoàng Ngân
làm Bí thư Đảng đoàn phụ nữ Trung ương từ cuối năm
1949, tôi rất lo. Tôi lo công việc đại hội chưa chu đáo, tôi
cũng mừng vì sắp được gặp Bác. Tôi cố đoán xem Bác
sẽ đến khi nào, Bác đi một mình hay đi cùng với những
đồng chí nào. Tôi chú ý các lối vào đại hội để khi Bác
đến có thể thấy ngay. Tôi hồi hộp quá, không thể ngồi
yên, cứ muốn sửa cái này một tí, xếp lại cái kia cho dễ
coi hơn, bàn với đồng chí này một chút, nói với đồng chí
khác một điểm.
Một buổi trưa nắng ấm, các đại biểu reo: "Bác đến! Bác
đến!" Mọi người vừa reo vừa chạy ra sân hội trường đón
Bác, không còn ai giữ nổi "trật tự" nữa. Và tôi là người đến
chậm nhất. Tôi chỉ kịp nhận ra rằng Bác đi ngựa tới; cùng
đi với Bác có năm, sáu đồng chí nữa. Bác mặc áo ka ki,
khoác bên ngoài là áo choàng ngắn. Bác đi từ phía cuối
vào. Mọi người cứ chờ Bác, thế mà khi Bác tới thì lại sửng
sốt, ngơ ngác. Bác bình dị quá. So vód ảnh Bác chụp khi
nhân dân ta mc5i giành được chírửì quyền, Bác có gầy đi
chút ít. Nhưng Bác vẫn rất vui và nhanh nhẹn.