Page 39 - Bác Của Chúng Ta
P. 39
ở tại một ngôi chùa cách Sài Gòn khá xa, trên đường đi
Vũng Tàu.
Qua câu chuyện với nhà văn Scm Tùng, Lê Thị Huệ
hiểu được tấm lòng chân thành của nhà văn. Giọng bà
trở nên ấm áp:
- Nguyễn Tất Thành là một thần tượng của tôi thời
trẻ. Cũng như Lục Vân Tiên với Kiều Nguyệt Nga. Cảnh
ngộ chúng tôi đều mất mẹ. Qua những năm tháng sống
gần nhau như hồi ở Huế. Có những kỉ niệm vô cùng đẹp
đẽ. Chắc ông cũng hiểu rằng, Nguyễn Tất Thành phải có
một cái gì đó thì tôi mới có thể chờ đợi và tôn thờ suốt
cả cuộc đời mình.
Đôi mắt bà Lê Thị Huệ chợt buồn:
- Sau này khi anh Thành đi rồi, tuổi trẻ của tôi u ám
buồn và ngập tràn thưcmg nhớ. Tôi mong ngóng chờ đợi
một con người ở tận bên kia trái đất. Không có gì có thê
tả được nỗi lòng ngày ấy. Thỉnh thoảng anh Diệp Văn
Kỳ gặp tôi có nói chuyện cậu Thành hoạt động bên Paris.
Nhà văn Son Tùng thưa với bà:
- Thưa cụ, tìr những gì cụ nói hôm nay, cụ cho phép
cháu được viết thành bài báo được không ạ?
Bà Lê Thị Huệ nhìn thẳng vào nhà văn, nhẹ nhàng:
- Không nên! Sau này tôi qua đời, ông viết gì thì
viết, nhưng đừng để người thời nay và cả sau này hiểu
sai về chúng tôi ngày đó...
38