Page 108 - Bác Của Chúng Ta
P. 108
Tôi được nghe các bạn tôi xì xào rằng: "Bác Hồ là
Nguyễn Ái Quốc đó." Nguyễn Ái Quốc! Cái tên mà tôi
rất quen biết từ lúc học ở trường Bưởi; tôi đã nghe nói đến
nhà yêu nước vĩ đại này mà tin đồn là đã chết trong một
nhà lao ở Hong Kong. Câu hỏi "Cụ có phải là Nguyễn Ái
Quốc không?" luôn luôn vương vấn trong óc tôi. Nhiều
lúc tôi lăm le định hỏi nhưng rồi không bao giờ tôi dám
hỏi cả. Thường sau khi tiêm thuốc cho Bác, Bác hay giữ
tôi lại để hỏi chuyện công việc hay gia đình. Biết tôi đã có
con trai đầu lòng, Bác nói: "Để tôi đặt tên cho nó. Tên chú
có bộ mộc, nên đặt cho con chú tên Bách."<^)
Ông viết tiếp;
"Tôi nhớ ngày gặp Bác: Một cụ già ăn mặc rất giản
dị, gầy gò, trán cao, hai mắt sáng và toàn thân toát ra
một sự hấp dẫn lạ thường. Ngay giờ phút ấy, tôi đã biết
cuộc đời của tôi từ đây sẽ hoàn toàn thay đổi. Ngay giờ
phút ấy, tâm hồn và trí tuệ tôi đã đi theo Bác. Tôi vui
sướng lắm. về nhà gặp mẹ tôi, tôi nói; "Mẹ ơi, nước ta
nhất định độc lập rồi, vì có Cụ Hồ." Thấy tôi vui, mẹ tôi
cũng mừng lắm, mẹ tôi chạy ngay đi làm bánh nậm để
mang lên Bác. Mẹ tôi trong đời chỉ làm bánh nậm cho tôi
ăn, lần này làm bánh đem lên Bác, mẹ tôi cũng như tôi
và chắc cũng như toàn thể dân ta, đã muốn bộc lộ lòng
tôn kính Bác sôi nổi, nhiệt thành, ngay từ phút đầu tiếp
xúc với Người."<^>
(1) (2) Tôn Thất Tùng - Cuộc đời và sự nghiệp - Trường Đại học Y, Nhà xuất bản
Y học, năm 1999.
107