Page 177 - Bí Mật Tháp Vẵn Xương
P. 177
- lự yeu mmn:
Sinh mệnh của mình là quý nhất đối với mình. Thân
thể của bạn là tài sản lớn nhất. Ngay cả kẻ liều lĩnh cũng
không muốn đổi đôi mắt, đôi tay, đôi chân của mình lấy nửa
vương quốc. Chỉ khi rơi vào khốn cùng, có người mới phải
bán các bộ phận cơ thể mình.
Trong cuôn “Sách da dê” của Og Mandino có kế một câu
chuyện rất có ý nghĩa. Mùa xuân năm 1934, Halod Abbott
luôn bi quan chán nản đi trên phô Cidohate thuộc thành phô
Lebi bỗng gặp một cảnh tượng vô cùng ấn tượng. Cảnh tượng
này chỉ diễn ra khoảng 10 giây nhưng đã làm thay đổi cuộc
đời anh ta.
Hồi đó, Abbott mở một hiệu tạp hóa. Mới kinh doanh
được 2 năm, anh ta đã tiêu sạch số tiền tích lũy. Abbott buộc
phải đóng cửa hàng, đi đến ngân hàng Thương nghiệp vay
1000 USD sau đó đến thành phô Kansas lập nghiệp.
Khi đi qua ngã tư, Abbott nhìn thấy một người ngồi trên
tấm ván có lắp bánh xe. Để di chuyến, anh ta phải dùng một
cái gậy đẩy. Khi hai người gặp nhau ở làn đường dành cho
người đi bộ sang đường, anh ta mỉm cười nói: “Xin chào, thời
tiết hôm nay đẹp quá phải không ạ?”
Giọng nói của anh ta tự tin, mạnh mẽ khiến Abbott tỉnh
ngộ. Abbott cảm thấy vô cùng xấu hổ về sự bi quan của mình.
Anh ta không có 2 chân khoẻ mạnh mà lại tự tin như vậy? Từ
đó Abbott trơ nên mạnh mẽ. Ban đầu anh dự định chỉ vay
1000 USD làm vốn kinh doanh, nay thay đôi quyết định vay
2000 USD để đi Kansas lập nghiệp.
Abbott viết câu châm ngôn dán ở bên cạnh chiếc gương
để hàng ngày đọc nó. Câu châm ngôn như sau: “Ta đâ từng
vô cùng chán nản vì không có giày. Nhưng trên đường phố
ta đả gặp một người không có chần”.
- Tình thân ái trong gia đình:
175