Page 140 - AllbertEstens
P. 140

Ngoài  ra,  lực  đẩy hấp  dẫn còn cho phép  giải quyết "cuộc



                                                                          khủng hoảng tuổi"  đã  làm  đau  đầu  giới vũ trụ học vào những


                                                                          năm  1990.  Nếu ta tính tuổi của vũ trụ theo các kết quả đo hiện



                                                                          biết về tốc độ nở và cho rằng sự nỏ là đang chậm lại thì giá trị



                                                                          thu được của tuổi sẽ ít hơn 12 tỉ năm. Trong khi đó lại có những



                                                                          chứng cớ cho thấy một sô' sao trong thiên hà của chúng ta đã già



                                                                          tới  15 tỉ năm  !  Nay tính lại tuổi của vũ trụ theo tốc độ nở ngày



                                                                          càng tăng (theo WMAP là  Ị3,7 tỉ năm), giá trị thu được đã phù



                                                                           hợp với tuổi quan sát được của các thiên thể.




                                                                                          Bản  chất  của  năng lượng tối  là  gì  ?  Ngay  lập  tức,  nhiều



                                                                           người  đã  nghĩ đến  hằng sô' A  mà  Einstein đã  "sai lầm" đưa ra



                                                                           năm  1917  do  muốn  có  một  lực  đẩy  để  giữ  cho  vũ  trụ  là  tĩnh,


                                                                           nguồn  gốc  của  nó  là  "năng lượng chân  không” không thay đổi



                                                                           theo  nhiều  công  trình  nghiên  cứu  trưổc  đây.  Song  giải  thích



                                                                           năng lượng này theo hằng sô" vũ trụ học có những khó khăn mà



                                                                           nhiều nhà nghiên cứu  đã bàn cãi từ lâu.  Các tính toán theo lý



                                                                           thuyết trường lượng tử dẫn đến tổng năng lượng chân không tạo


                                                                           ra bởi tất cả các trường đã biết là một con sô" khổng lồ không thể



                                                                           chấp nhận được - lớn hơn mật độ năng lượng trong tất cả các vật



                                                                           chất khác tối  120 bậc độ lốn !  Những cố gắng nhằm làm mất đi



                                                                           hậu quả của lượng năng lượng khổng lồ đó, thí dụ như sử dụng



                                                                           tính siêu đối xứng, đều không có kết quả như mong muốn.




                                                                                          Nhưng  năng  lượng  chân  không  không  phải  là  cách  duy



                                                                           nhất  để  tạo  ra  "phản  lực  hấp  dẫn".  Lực  đẩy này,  không giống



                                                                           như năng lượng chân không, có thể là từ một nguồn năng lượng


                                                                           thay  đổi  theo  không  gian và  thời  gian.  Khả năng này đã được




                                                                           khai thác trổng một hướng lý thuyết có nhiều triển vọng gọi là


                                                                           "quintessence"  (yếu  tố thứ  năm)  do  L.  M.  Krauss  đưa  ra  cách



                                                                           đây hơn một thập kỷ để chỉ loại vật chất không nhìn thấy chiếm



                                                                           phần  lớn  trong  các  thiên  hà  và  tập  hợp  thiên  hà,  một  từ  mà



                                                                           Aristotle  đã  sử  dụng  để  chỉ  ête  không  nhìn  thấy  tràn  ngập










                                                                           138
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145