Page 39 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 39
thường được anh nhắc đến; sao thấy anh cứ im thin thít; chớ hề để ý
giao công tác gì cho tôi.
Không biết anh Năm có nói với má điểu chi chưa, mà một hôm má
gọi hỏi:
- Bầy giờ con lớn rỗi mà vóc dáng ốm yếu, biết làm gì để nuôi thân
sau này. Năm nay nhà mình được mùa đỡ lo; má với anh Hai con tính
cho con đi học may học thêu cùng với con cậu Năm để có cái nghề.
Ngữ như bây ruộng nương làm sao nổi; con tính sao?
Tôi phân vân trù trừ một lúc, lo đi học không biết có ảnh hưởng
tới công việc mà anh Năm rồi sẽ giao cho không? Tính tới tính lui
nảy ra ý nghĩ nếu có một nghể cũng tốt; đi đầu cũng sẽ sống được.
Má tôi giục:
- Con có chịu không? Nếu chịU; má cho đi Bạc Liêu kiếm chỗ mà
học cho có nghê' rồi trở vể đây làm ăn, khỏi phải đi đầu xa.
Tôi tỏ vẻ đồng tình; má vui lắm. Nghe tôi kể lại chuyện này anh
Năm ủng hộ ngay và còn nói thêm: “trong tay có cái nghể làm ăn càng
thêm thuận lợi để công tác”. Tôi mừng quá và càng mừng hơn khi
nghe anh Năm cho biết:
- Tôi đã báo cáo với “tổ chức” rồi; anh chị em ai cũng vui lắm, và dì
được nhận vào tổ chức ngay ở đầy.
Thì ra ở đầy cũng có “tổ chức” vậy mà mình không hể biết.
Sáu bảy ngày sau, chị Năm Giảng - chị em cô cậu - cùng tôi ra Bạc
Liêu, nhờ có người quen với má giới thiệu. Tôi được học may thêu
ở tiệm Mỹ Vân, thợ toàn là nữ; chuyên may thêu trang phục phụ nữ.
Qua mấy ngày học việc, thật là mừng khi nhận ra mấy dì; mấy chị tỏ
ra thương mến tôi. Sau một năm học tập, tay nghể đã khá; hai chị em
lại đưa nhau vể quê. Để xem tôi học kết quả đến đầu, gia đình bảo tôi
thêu thử màn, rèm cửa để treo trong nhà; không dè tay nghề của tôi
cũng khéo, cả nhà rất vui mừng.
Vào giữa tháng tư năm 1936; anh Năm về Mỹ Quới; vừa gặp tôi
đã bảo:
- Dì đi vô nhà đi; tôi báo cho dì tin nẩy.
38 HỔI ức NGỔ THỊ HUỆ