Page 321 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 321

những ý kiến và sự góp sức của các dì, các chị, những thành viên trong
        Tổ sử Phụ nữ Nam bộ trước đây vể kinh nghiệm quản lý, vể việc tiếp
        tục khai thác, sưu tầm thêm các tư liệu, hiện vật bổ sung để bảo tàng
        ngày càng phong phú và không ngừng cập nhật những tư liệu mới.



        Tham gia hội hảo trỢ bệnh nhân nghèo

          Nhớ lại thời kỳ đi sưu tầm tư liệu viết vể lịch sử phụ nữ Nam bộ,
        tôi đã chứng kiến bao cảnh thiếu đói, khổ cực, cho đến cái mùng ngủ
        của bà con Đồng Tháp Mười, u Minh “muỗi kêu như sáo thổi”, cũng
        không lành lặn, nói chi đến ăn no, mặc ấm. Lẽ ra bà con dân nghèo
        phải đủ ăn, đủ mặc sau những năm dài góp xương máu từ đời ông cha
        cho đến đời con cháu, hy sinh mọi điểu trong suốt chiểu dài hai cuộc
        chiến tranh để đẫt nước được toàn vẹn lãnh thổ như ngày hôm nay.
        Đi những vùng sầu, vùng xa ở Cà Mau, Bạc Liêu, Sóc Trăng, Trà Vinh,

        Bến Tre..., tôi thấy còn nhiểu mái nhà rách nát, xiêu vẹo, đồng bào cơ
        cực quá. Điều đó cho thấy, những mảng đen u ám vẫn tồn tại. Tuy
        giờ đầy không còn cảnh địa chủ bóc lột tô tức như xưa, nhưng bà con
        mình còn khổ do ta làm kinh tế chưa tốt trong bước đi ban đầu, rồi thì
        thiên tai, bão lụt..., những khó khăn chổng chất trên một đất nước vẫn
        chưa kịp hồi phục sau chiến tranh. Khắc khoải trước thực trạng đất
        nước hòa bình, độc lập, thống nhất rồi, sao người dân, nhất là ở vùng
        sâu vùng xa vẫn đói nghèo, khi ốm đau, bệnh tật chỉ phó mặc cho trời,
        bởi tiển bạc đâu mà thuốc men, chữa trị?! Tôi luôn ray rứt và tự hỏi:
        mình phải làm gì đây để bà con đỡ bớt những nỗi khổ đau vì nghèo
        đói, bệnh tật?. Trong lúc tôi bế tắc, chưa biết phải làm gì thì một buổi
        sáng, anh Nguyễn Vĩnh Nghiệp, nguyên chủ tịch ủy ban Nhân dân
        thành phố đến thăm tôi và anh Mười. Anh bàn với tôi vể ý định thành
        lập Hội Bảo trỢ bịnh viện miễn phí để giúp đỡ người nghèo bịnh tật
        không có tiển chữa trị. Sau khi hỏi kỹ tôn chỉ mục đích, biện pháp
        thực hiện, tôi thấy phù hợp với suy nghĩ và tâm nguyện của mình, nên
        tôi đồng ý tham gia. Anh Mười cũng tán thành việc này. Anh nói: “Mẹ

        mấy nhỏ nghỉ hưu rổi, mình làm được việc gì đem lại lợi ích cho dân


        320  HÓI ức NGÔ THỊ HUỆ
   316   317   318   319   320   321   322   323   324   325   326