Page 316 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 316

ngại khó khăn, hễ nghe anh em phát hiện ở đâu có vật tư là chúng tôi
      lao tới ngay, như xin được một số khá lớn đá thẻ tổn tại kho Nguyễn
      Tấn Đời, hoặc đến công ty gỗ liên doanh Việt Nam-Campuchia do
      đổng chí Tư Thân phụ trách, chúng tôi cũng chia lại được khá nhiều
      gỗ xây dựng với giá rẻ. Nhắc đến sự ủng hộ nhiệt tình của các cơ quan,
      đơn vị, các tổ chức tập thể và cá nhân có lòng hảo tâm, tôi không khỏi
      nao lòng nhớ đến người đổng chí, người bạn thần: chị Nguyễn Thị
      Lựu, thành viên Tổ sử Phụ nữ Nam bộ. Bên giường bịnh, chị cầm tay
      tôi thểu thào nói: “Mình rất hài lòng vé những công việc Tổ sử chúng
      mình đã làm. Dù thời gian gần đây mình bị bịnh không tham gia cùng
      các chị đưỢc, nhưng mình vẫn dõi theo từng bước đi của Tổ sử. Mình
      biết trong giai đoạn xây dựng nước rút này, chị và chị Năm Bi cực lắm.

      Mình có một ước nguyện là không còn sức đóng góp vào những việc
      cụ thể thì cho mình đưỢc đóng góp những vật quý mình liiu giữ mấy
      chục năm nay”. Cả tôi và chị Tám Lựu đểu không cám đưỢc nước mắt.
      Những gì chị Tám còn lưu giữ được gắn bó suốt cuộc đời chị là những
      nữ trang, vật kỷ niệm má cho thời con gái mới đi làm cách mạng, đó
      là chiếc neo vàng y, là sỢi dây chuyển có mặt gắn năm hột xoàn. Tôi
      cẩm những vật chị trao không nói thêm được lời nào, cứ nắm chặt tay
      chị siết mãi bàn tay thô gầy. Số nữ trang này, Tổ sử bán được bốn triệu
      đổng góp vào quỹ xây dựng Bảo tàng Phụ nữ Nam bộ. Nhiều chị em
      già yếu khác cũng lần lượt đến gặp Tổ sử trao hiện vật hoặc tiền ủng
      hộ như đổng chí Nguyễn 'Ihị Một, ni sư Huỳnh Liên, bà Đức Anh, chị
      Thái Thị Nhạn, chị Hoa Già, chị Lê Thị Bá... Nói sao cho hết những
      gian nan vát vả, có lúc tưởng mình không gượng nổi, nhưng rồi công
      việc đến tay, mình không làm thì ai làm. Tất cả anh chị em công nhân,
      kiến trúc sư, họa sĩ... động viên nhau: “Coi hai bà già kìa, lưng dì Năm
      ngày càng còng xuống, tóc dì bạc trắng, chân đi xiêu xiêu, vậy mà có
      thấy lúc nào hai dì nghi đâu. Bọn mình phải học tập hai dì, đẩy mạnh
      tinh thần tiến công”. Vì thế trong quá trình xây dựng anh chị em đã
      phát huy sáng kiến,  thấy trước được những khó khăn để tìm cách
      khắc phục.

         Trong suốt 5 năm từ 1986-1990, tôi cùng với các chị em Tổ sử đã


                                                       Tiếng sóng bủa ghénh  315
   311   312   313   314   315   316   317   318   319   320   321