Page 16 - Thực Hành Bảo Vệ Thực Vật
P. 16

sinh học ít hơn  so với  các phương pháp kiểm soát sâu hại
         khác do thiên địch không làm ô nhiễm đất hoặc nước, cũng
         không để lại dư lượng hoặc mùi vị. Ngoài ra, sâu hại không
         kháng lại thiên địch như chúng đã làm đối với thúôc trừ sâu.

            Việc kiểm soát mọi loài sâu hại có thể xảy các mối lo:
         1) Liệu chúng có áp đảo các thiên địch khác cùng tấn công
         một loại sâu hại hay không? 2) Liệu chúng có tấn công các
         loài hữu ích? và 3) Ngay khi được thả vào môi trường, liệu
         chúng  có  trở  thành  mối  phiền  toái  trong  tương  lai? Thật
         may  là  hầu  hết  các  thiên  địch  được  thương  mại  hoá  là
         những loài bản địa hoặc giống nhập ngoại hữu ích, đã được
         thử nghiệm để đảm bảo chúng không gây rắc rối sau này.
            Mặc dù một số loài sâu hại có thể được kiểm soát bằng
         thiên địch song những loài khác đòi hỏi phải sử dụng nhiều
         phương phầp và kỹ thuật, trong đó có hoá chất, cơ học, vệ
         sinh, canh tác, bẫy và giám sát.
         1.  Ba hình thức kiểm soát sinh học
            Kiểm soát sinh học được chia làm ba loại chính: cổ điển,
         bảo tồn và gia tăng.

            Giống  như một  nền  dân  chủ,  tự  nhiên  có  nhiều  các
         biện pháp kiểm soát và cân bằng để điều hoà dân số của
         các loài.  Tuy nhiên,  sự cân bằng tự nhiên này có  thể bị
         lật đổ khi các sinh vật đột nhiên được đưa vào những khu
         vực nơi chúng không tồn tại trước đó. Loại kiểm soát sinh
         học cổ điển lần đầu tiên được  sử dụng tại  Mỹ  vào năm
         1888  khi  bọ  Ladybeetle  Vedalia  (Rodalia  cardinalis)
         được thu thập ở Australia và thả ở những vườn cam chanh
         ở Caliíomia. Những vườn này bị vảy đệm bông - một loài

                                                                15
   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21