Page 45 - Kỹ Năng Tự Nhận Thức
P. 45

sự sống sót. Khi lưỡi hái tử thẩn đã đi qua, cậu lại nghe bác sĩ thì thầm với

         mẹ cậu rằng thịt da cậu đã bị lửa nướng chín gắn hết, rằng cái chết có lẽ
         là tốt hơn cho cậu vì nếu không, cậu sẽ sống cuộc đời còn lại trên một đòi

         chân què quặt.

             Một lẩn  nữa cậu  bé dũng cảm  hạ quyết tâm  rằng cậu  sẽ chẳng chịu
         làm một đứa trẻ tật nguyền, cậu phải đi, chạy, nhảy như các bạn của mình.

         Nhưng sự thật là cậu chẳng thể cử động được gì từ thắt lưng trở xuống,
         toàn bộ phẩn dưới cơ thể cậu chỉ là sự bất động đáng sợ.


             Cuối cùng cậu cũng được xuất viện. Mẹ cậu xoa bóp đòi chân nhò bé
         của cậu mỗi ngày nhưng cậu vẫn không hề có cảm giác gì, cậu hoàn toàn
         không điều  khiển được phần dưới cơ thể mình. Nhưng, ý chí của cậu thì

         mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

             Một buổi sáng nọ, khi mẹ đưa cậu ra sân để hít thở khí trời và tắm nắng,

         cậu  vùng  dậy,  nhoài  người  ra
         khỏi  chiếc  xe  lăn  và  rơi  phịch
         xuống đất. Cậu  bò, trườn, toài  /

         người  vào  đám  cỏ,  kéo  lê  đôi  j_
         chân  tật  nguyền  phía  sau.
         Cậu  nhắm thẳng  hàng  rào mà

         vươn  tới,  rồi  bằng  một  nỗ  lực
         bất ngờ, cậu với tay nắm lấy bờ

         rào, và đứng dậy.

             Cứ thế, hết ngày này sang ngày khác, cậu ra vườn và men theo bờ rào
         để tập đi. Chẳng mấy chốc, quanh nhà cậu là một con đường  mòn nhẵn

         thín. Trong  lòng cậu chỉ có một mong  muốn duy nhất là  phải đứng trên
         chính đôi chân của mình.


             Chính nhờ bàn tay dịu dàng của mẹ và ý chí kiên cường của bản thân,
         cậu đã dẩn đứng lên, bước đi, và... chạy.


                                                                                    45
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50