Page 51 - Kỹ Năng Kiểm Soát Cảm Xúc
P. 51
SUY NGHĨ TÍCH cực
GIÁ TRỊ CỦA MỘT LỜI ĐỘNG VIÊN
Năm đó, gia đình tôi chuyển từ vùng núi cao bang Chi-ca-gô tới một
khu phố nghèo ở Niu-Oóc sinh sống.
Niu-Oóc tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được
chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ 9 tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba tôi
đã cố gắng xin cho tôi vào học tại một trường học cách nhà không xa.
Những ngày tháng đáu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc.
Tất cả học sinh đều xa lánh
thay vì giúp đỡ tôi hoà nhập.
Thậm chí khi tôi chủ động
làm quen, chúng bỏ đi, chẳng
thèm nhếch mép sau khi đã
ném về phía tôi những cái
nhìn chế giễu, miệt thị. Vài
đứa lớn còn tụ tập lại để bắt
nạt tòi.
Tôi lờ mờ hiểu rằng, ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà
nghèo và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lí sợ hãi và cô đơn khiến
tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi chẳng
khó khăn gì.
Thê' nhưng, sau kì nghỉ đòng, mọi sự đã khác khi thầy Sê-an tới. Thầy
được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Pôn phải nằm viện.Thầy
rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kì ai. Dẩn dẩn lớp học trở
nên có trật tự hơn và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một
điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sê-an cũng là người da đen.
51