Page 34 - Kỹ Năng Đặt Mục Tiêu
P. 34
nhào lộn ngược ra phía sau trong khi Megan vẫn phải tập giữ thăng bằng
trên hai tay và việc nhào lộn có thể sẽ phải mất thêm một thời gian nữa.
Tôi đỡ lấy mắt cá chân Megan khi cô bé lộn người chống hai tay
xuống đất. Trong khi kiểm tra độ thăng bằng cơ thể của Megan, tôi luôn
nhắc cô bé phải thẳng chân, cố gắng thẳng người với sàn nhà và chú ý
thu cằm vào. Khi cô bé mất thăng bằng, tôi tiếp tục hướng dẫn và chúng
tôi bắt đầu làm lại một lẩn nữa. Mỗi lẩn Megan đứng dậy tôi lại tìm cách
ngợi khen sự cố gắng của cô bé, đại loại như"Những ngón chân của con
duỗi thẳng ra mới xinh làm sao!","Con đã thẳng chân hơn những lần trước
rồi" hay "Động tác thực hiện của con vừa rồi là dứt khoát nhất từ trước
đến giờ'.
Một lẩn trước khi bắt đầu giờ học, bố của Megan muốn nói chuyện
với tôi.Trông ông có vẻ không được vui và tôi cũng không đoán được ông
định nói gì với tôi. "Tôi đang định cho Megan nghỉ học", bố Megan nói với
tôi. "Vì sao vậy? Tôi đã làm gì không phải ư?", tôi hỏi lại ông.
Bố Megan đặt tay lên vai cỏ bé như để che chở và nói: "Megan không
thể bắt kịp các bạn trong lớp và tôi không muốn vì nó mà cả lớp phải chờ
đợi". Khi ông nói ra những điều này, tôi có thể nhận thấy nét mặt đau khổ
của ông. Megan lẩm lũi nhìn xuống đất như thể cô bé chỉ muốn tan biến
đi khỏi thế giới này.
"Tôi nghĩ ông đang quyết định sai lẩm", tôi nói. "Megan cần lớp học
này, và có lẽ cô bé còn cẩn lớp học này hơn tất cả những học sinh khác.
Tôi đã khởi đẩu sự nghiệp không phải với tư cách là một vận động viên
từng 7 lẩn vô địch quốc gia, mà tôi bắt đầu sự nghiệp của mình khi tôi mới
vừa tròn 8 tuổi, bằng tuổi với Megan bây giờ. Huấn luyện viên Igor của
tôi từng nói:"Có những em rất có khiếu, nhưng cũng có em giống trường
hợp Christine. Cô bé được mỗi cái siêng năng. Mỗi khi nhìn Megan tôi lại
thấy hình ảnh của chính mình. Cô bé tập luyện rất chăm chỉ".
34