Page 32 - Kỹ Năng Đặt Mục Tiêu
P. 32
Một hôm, Ngu Công gọi tất cả mọi người trong nhà lại nói: "Hai ngọn
núi này đã ngăn cản trước cửa nhà ta, ta ra cửa phải đi nhiều đường vòng
oan uổng. Chi bằng chúng ta cả nhà ra sức, di chuyển hai ngọn núi này,
mọi người thấy thế nào?".
Các con, cháu Ngu Công nghe xong đều nói: "ông nói đúng, từ ngày
mai chúng ta bắt tay vào làm". Thế nhưng, vợ Ngu Công cảm thấy dọn hai
ngọn núi này khó quá, nêu ra ý kiến phản đối nói:"Chúng ta đã sống nhiều
năm tại đây, làm sao lại không thể tiếp tục sống như thế này? Huống chi,
hai ngọn núi lớn nhưvậy, cho dù có thể di dời từng tí một, nhưng nơi nào
có thể đổ nhiều đất đá xuống như vậy?". Nhưng mọi người không nản chí,
lại tiếp tục bàn luận. Sau cùng họ quyết định chuyển đất đá trên núi đổ
xuống biển.
Ngày thứ hai, Ngu Công dẫn cả nhà bắt đẩu dọn núi. Nhưng công
cụ di dời núi của nhà Ngu Công chỉ là cuốc và gùi địu trên lưng, hơn nữa
giữa núi và biển cả cách nhau xa xôi, một người một ngày không đi được
hai chuyến. Một tháng làm việc, ngọn núi xem ra chẳng khác gì ban đầu.
Có một ông lão tên là Trí Tẩu thấy cả nhà Ngu Công dọn núi thì cảm
thấy nực cười. Có một hôm, ông nói với Ngu Công rằng:"Ông đã nhiều tuổi
như vậy, đi lại không dễ dàng, làm sao có thể dọn được hai ngọn núi này?".
Ngu Công trả lời rằng: "Tôi tuy đã sắp chết, nhưng tôi còn có con trai,
con trai tôi chết, còn có cháu, con cháu đời đời truyền cho nhau, vô cùng
vô tận. Đất đá trên núi dọn đi chút nào thì ít đi chút ấy, không thể mọc
thêm được. Chúng tôi ngày nào, tháng nào, năm nào cũng dọn, làm sao
không thể dọn nổi ngọn núi?".
Ngu Công dẫn cả nhà, bất kể mùa hè nóng nực, hay là mùa đông
giá lạnh, hằng ngày đi sớm về tối, không ngừng đào núi. Việc làm của họ
cuối cùng đã làm Thượng đế cảm động. Thượng Đế đã cử hai vị thẩn tiên
xuống trẩn gian dọn hai ngọn núi này.
(Truyện ngụ ngôn Trung Quốc)
32