Page 158 - Những Danh Tướng Trong Lịch Sử Việt Nam
P. 158

160  Tú sách  'Việt Nam - đất nuớc,  con người'


        Văn  Tuyết.  Con  Xích  K ỳ  cũng  liên  tiếp  bị  thương.  Chủ
        tướng  nhào xuống  ngựa  Xích  K ỳ  cũng quỵ theo.
            Đó  là  ngày  16  tháng 6  năm  Nhâm Tuất  (1802).

                           Theo  Tây Sơn thấc h ổ  tướng - Hữu Vinh


                         N G U Y Ễ N   V Ă N   L Ộ C

            Nguycn  Văn  l.ộc  người  làng  K ỳ   Sơn,  huyện  Tu y  Vicn
        Thuở nhỏ nhà nghèo phải  đi ỏ chăn  trâu cho một  phú  hộ trong
        làng.  Nhờ có  sức  khòe  và  can  đảm  nên  được  đàn  trẻ  cùng  bọn
        tôn  làm  thủ  lĩnh.  Ngày  ngày  chăn  trâu  ngoài  đồng,  rành  rang
        chuyên đi đánh  nhau.  Một  hôm, vì  ham chơi  nên để trâu ăn  lúa,
        về  nhà  bị  chủ  đánh  mắng,  hăm  dọa,  nên  bỏ  nhà  ra  đi.  Sau  10
        năm  trỏ  về  đã  thành  một  thanh  niên  cường  tráng,  sống  bằng
        nghề  làm  thuê,  gánh  mướn.  Một  hôm  đi  chơi  về khuya,  bị  đám
        canh  tuần  bắt  trói  vào  cột  đình,  vu  cho  là  đi  ăn  trộm.  Trong
        đêm  tối,  nhân  đám  dằn  tuần  ngủ  quên,  Lộc  dùng  miếng  mảnh
        sành cắt dây trốn thoát.  Dân canh  tuần  hơn  10 người  đuổi  theo
        đều  bị  đánh  ngã,  không  dứng  dậy  nổi.  Trời  tối  như  mực,  Lộc
        chạy  lạc  vào  cánh  đồng  lúa  chín,  người  giữ  ruộng  ngỡ  là  ăn
        trộm.  Hô hoán ầm ĩ,  người  trong xóm tủa ra vây bắt.  Người  mỗi
        lúc  một  đông,  kè  gậy  người  hèo,  đuốc  thắp  sáng  cả  đồng,  Lộc
        dùng  tay  đánh  ngã  hết  lớp  này  đến  lớp  khác,  nhưng  không
        thoát  khỏi  vây.  Liệu  không  thè  dùng  quyền,  Lộc  bèn  giật  lấy
        một  cây  roi  của  một  tuần  dinh  rồi  dùng  chiêu  thức  đánh  giải
        vây  ra sử dụng.  Đó  là  thế  "toàn  phong  tảo diệp".  Một  ngọn  roi
        vung  ra,  hàng  chuc  người  ngã  rạp.  Gậy,  hèo  văng  tứ  phía.
        Hoảng  hồn,  mọi  người  ùn  ùn  kéo  nhau,  xô  lấn  nhau  mà  chạy.
        Đuốc dang cầm  tay vội  quăng  xuống đất,  nhân  bóng tối và hỗn
        loạn,  Lộc  lẹ  làng  th<ját  thân,  lừ   đấy,  tiếng  đồn  Nguyễn  Văn
   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163