Page 55 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 55
Anh Mười và tôi còn gặp nhau trong hoạt động để thư giãn đẩu óc
sau những giờ làm việc căng thẳng - đó là thú vui chụp ảnh và chơi bài
túlơkhơ. Anh Mười thích chụp ảnh và chụp khá nhiểu ảnh. Lắm khi, anh
trực tiếp vào “buồng tối” để tự tay in tráng phim và rửa ảnh cùng với bác
sĩ Quang (đi với anh như bạn đồng nghiệp làm ảnh).
Nhân nhắc tới chuyện chơi bài túlơkhơ để giải trí, khiến tôi sực nhớ
đến cái biệt danh “Mười Le” mà anh em đã thân mật gán cho anh. Nhớ lại
lúc ở “R”, vì anh vốn có cặp chân mày rậm, gặp những khi có chuyện vui,
nói cười thì lông mày giương cao lên, còn lúc có điểu không ưng ý thì lông
mày cụp xuống. Đặc biệt là, những lúc cùng nhau ngổi đánh bài túlơkhơ,
nếu đoán được ý định của ai đó muốn giở trò “chơi ăn gian” thì ảnh cự dữ
lắm và chân mày đột nhiên cụp xuống giống như bụi le.
Sau khi miển Nam giải phóng, và đất nước thống nhất, anh Mười và tôi
lại cùng gánh vác nhiệm vụ mới tại TP. Hố Chí Minh. Sau Đại hội lẩn thứ
IV của Đảng (1976), anh Mười chia tay chúng tôi ra Trung ương để đảm
nhận trọng trách mới. Như vậy là lần thứ hai, tôi lại được thay anh Mười
làm Bí thư Thành ủy TP. Hổ Chí Minh. Rổi tới Đại hội đại biểu toàn quốc
của Đảng lán thứ VI, với cương vị Tổng Bí thư, anh Mười đã ra tay lèo lái
đất nước ta thoát khỏi tình trạng khủng hoảng kinh tế - xã hội sâu sắc,
trong nhiệm kỳ đổi mới. Còn tôi, trong những nám tháng đó, cùng chung
lưng với các thành viên trong Chính phủ vượt quá khả năng mình, lao vào
công việc, ra sức vừa làm vừa học, cũng may là đúng vào thời điểm đất
nước đang bắt đầu vận hội mới.
Anh Mười là một chiến sĩ cộng sản kiên định, là nhà lãnh đạo tẩm cỡ
của Đảng ta, anh đã cống hiến cả cuộc đời mình cho dân tộc, cho đất nước.
Đối với lứa tuổi như tôi, anh thuộc lớp người đi trước và đáng như bậc tháy.
Mới đây, nhân dịp tổ chức kỷ niệm năm thứ 62 cuộc khởi nghĩa Nam
kỳ (23.11.1940 - 23.11.2002) tại quê hương tôi ở huyện Vũng Liêm thuộc
tỉnh Vĩnh Long, chị Bảy Huệ - vợ anh Mười - và tôi cùng vể dự với đổng
chí, đổng bào thân thuộc. Hai chị em chúng tôi bổi hổi nhắc lại những kỳ
niệm sâu sắc cách đây hơn 60 năm, bao kỷ niệm bi hùng. Một điểu riêng tư
hai chị em cảm nhận thấy rất hài lòng trước mối quan hệ gắn bó giữa hai
gia đình là con cháu của chúng tôi cư xử với nhau như tình nghĩa ruột rà.
54