Page 209 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 209

Chú Linh đến với cán bộ Đoàn một cách kiên trì và chu đáo. Chúng tôi
            hoạt động thường xuyên trong lòng địch, ngày đêm luôn luôn sống trong
             tình trạng căng thẳng đối phó với địch, trong phong trào đấu tranh cũng
            như trong việc móc ráp liên hệ làm việc và kể cả trong sinh hoạt ăn, ở, đi,
            lại... Cho nên mỗi lần được Khu ủy triệu tập vê dự hội nghị, hoặc học tập
            nghị quyết mới... y như chim xổ lồng, cá xuống nước: vê' căn cứ kháng
            chiến là vể với mẹ, ai nấy đếu cảm thấy yên lòng, được chăm lo và bảo
            bọc, thậm chí lúc bị giặc bao vây càn quét vẫn yên chí nói với nhau “đã có
            các đổng chí du kích và bộ đội bảo vệ cho mình rổi”. Và cứ như vậy mà
            tập trung lo ngấu nghiến tài liệu sách vở, rối tranh thủ đọc mấy tạp chí và
            truyện từ miển Bắc gởi vào, hoặc học mấy bài hát mới để “thêm vổn” - cán
            bộ Đoàn mà không thuộc bài hát thì hơi yếu! Trong lúc đó thì các đồng chí
            bảo vệ cứ phải nhắc nhở đến bực mình, vì chúng tôi tranh nhau mà ca hát,
            dễ làm lộ căn cứ. Trong hội nghị cũng như trong lớp học, đến giờ nghỉ giải
            lao là tiếng hát tiếng hò từ các ô ngồi ngăn cắt vang lên không dứt, trong
            khi chú Linh nghỉ. Chú ngổi nghe anh em chúng tôi ca hát. Thỉnh thoảng
            có một cô nào đó lên tiếng “Mời đổng chí giảng viên hát một bài!”. Rồi có
            tiếng nói của đổng chí Văn phòng Khu ủy đỡ lời cho chú. Chú bảo “Các cô
            chú hát hay lắm, cứ hát nữa đi!”.
               Đó là nói ở vùng căn cứ sâu. Chứ còn khi chú Linh xuống làm việc với
            chúng tôi ở căn cứ vùng yếu thì mọi việc hết sức lặng lẽ, yên tịnh, ngoại
            trừ giọng báo cáo rì rào của một cơ sở nào đó ở nội thành mới ra, và thỉnh
            thoảng chú Linh hỏi một câu. Còn chúng tôi thì mải theo dõi để học cách
            nắm tình hình, phát hiện vấn để qua những cầu hỏi gỢi ý của chú.
               Chúng tôi biết là chú chịu cực chịu khó như vậy có phần để sâu sát cơ
            sở, nhưng cái chính là để dạy chúng tôi một cách nhẹ nhàng và sinh động
            bài học lãnh đạo chỉ đạo phong trào đô thị. Cho nên càng thương chú mà
            càng nổ lực rèn luyện mỗi khi có dịp vào chiến khu.  Và chúng tôi động
            viên nhau cố gắng như vậy, vì ở trong thành phố thì chỉ “tuồng bụng” chứ
            không có sách vở như ở căn cứ, càng không có chú Linh ở bên cạnh.
              Một hôm chú gọi chúng tôi lên làm việc. Tôi cùng một đổng chí Thường
            vụ Khu Đoàn và đổng chí Bí thư Đảng Đoàn Tổng hội sinh viên Sài Gòn
            vừa mới vào, đi gặp chú. Căn cứ Khu Đoàn thường đóng gẩn căn cứ Khu



            208
   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214