Page 12 - Mênh Mông Biển Việt Tập 1
P. 12
noi noi, năm này qua năm khác. Các nhà địa lí Đan Mạch
ghi lại: Năm 1696, một nhà thờ lớn đưọc khánh thành ở
tửừi Agerhe cách bờ biển 650 m. Dường như không ưa
thích (hay ngược lại, do quá yêu thích) ngôi nhà thờ mĩ lệ
này, biển cứ tiến dần vào đất liền một cách thật kiên ữì, và
đến năm 1858, tức sau hon thế kỉ rưõi, biển đã nhấn chìm
nhà thờ, mang nó xuống lòng đại dương không để lại một
dấu tích. Tính ra, trong suốt thòi gian ấy, mỗi năm, biển
lấn chiếm tói hơn 4 m!
Nói đâu xa, ngay Phố Hiến của nước ta (nay là thành
phố Hưng Yên) cũng vậy. Noi đây từng là cảng biển sầm
uất bậc nhất trong thế kỉ 17 - Thứ nhất kinh kì, thứ nhì Phố
Hiến - như người ta vẫn nói. Nay cách biển tói gần 100 km!
Một dẫn chiỉng khác: Cách nay hơn 300 năm, Mạc
Ciiu, một thương nhân Trung Quốc phản đối triều đình
nhà Thanh, sang khai hoang lập nghiệp ở Hà Tiên. Con
ông là Mạc Thiên Tứ lập hội thơ Chiêu anh các, nổi tiếng
vói 10 bài thơ Hà Tiên thập vịnh, ca ngợi 10 thắng cảnh
noi đây. Trong đó, bài Kim Dữ lan đào vịrửi một hòn đảo
chắn sóng ở ngoài khoi, thì nay đảo này đã gắn vào đất
liền thành một ngọn núi - núi Kim Dữ. Xem ra, biển cũng
"công bằng", lấy đi ở noi này thì lại đền bù noi khác.
Có lẽ xuất phát từ hiện tượng này mà trong văn học
Trung Quốc có thành ngữ "thương hải biến vi tang điền"
(biển xanh hóa thành nương dâu) để chỉ những thăng
trầm, thay đổi trong cuộc đòi. Mượn điển tích đó, Nguyễn
Gia Thiều từng có câu thơ ai oán: "Trẻ tạo hóa đành hanh quá
ngán / Ai bày trò bãi bể nương dâu?" (Cung oán ngâm khúc).