Page 549 - Không Phải Huyền Thoại
P. 549

5 4 8    KHÔNG PHẢI HUYỀN THOẠI


         những nước nhỏ như nước Bỉ không thể tiến hành chiến tranh du kích".
         Những năm đầu thập niên 40 của thế kỷ trước, khi phát xít Nhật chuẩn
         bị đổ bộ vào Việt Nam,  không ít báo  chí  ở Việt Nam  thòi  đó  đã  giễu:
         "Nếu Việt Nam bị quân phát xít Nhật tiến công thì ta sẽ áp dụng chiến
         thuật "rút sâu vào nội địa"!

           Còn vấn đề "đánh lâu dài". Các nhà lý luận kinh điển về chiến ữanh,
         đều không chủ trương đánh lâu dài. Người nói sớm nhất có lẽ là Tôn Tử.
         Tôn Tử nói: "Chỉ nghe thấy dùng bmh phải thắng nhanh, chưa từng nghe
         đến việc khéo léo kéo dài để giành thắng lợi. Chiến tranh lâu dài mà có
         lọi cho quốc gia là điều không hề có xưa nay.(...) Người khéo dùng búứi
         không gọi lúih hai lần, không tải lương ba lượt".
           Chắc chắn, Bác rất hiểu rõ những điều này. Có người phân vân vì sao
         khi về nước, Bác chỉ đem theo một tác phẩm quân sự duy nhất là cuốn
         "Tôn Tử binh pháp". Nhiều điều có tính cách chiến lược Bác lựa chọn cho

         cuộc đấu tranh vũ trang của ta, ví như:  "đánh lâu  dài", "lấy yếu  đánh
         mạnli, lấy ít đánh nlũều"... đã bị chínli Tôn Tử bác bỏ. Nhmig chắc Bác
         đã suy tính rất nhiều và có những lý lẽ của mình.  Bác  vẫn tự tay  dịch
         cho cán bộ đọc, vì những người làm quân sự không thể không đọc cuốn
         sách này. Và chắc chắn Bác đã có lý do vì sao có những điều mìrửì không
         làm theo Tôn Tử, vì cuộc chiến hanh thời Tôn Tử đã diễn ra cách đó năm
         ngàn nàm. Và thực ra, ữong chiến tranh, chúng ta đã làm không ít điều
         Tôn  Tử đã  nói, như  "phải  biết  địch  biết  ta",  "đánh  chắc  thắng"...  Đặc
         biệt, có một điều Bác hầu như không bao giờ bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, là
         tìm mọi cách  để từng bước  giành lại  độc lập, thống nhất cố  tránh một
         cuộc chiến tranh tàn khốc, kéo dài.

            Có thể nói trên đường đi tìm cách cứu chữa căn bệnh nan giải của dân
         tộc, cuối cùng, Bác đã phải chọn nhiều vị "độc dược". Chúng cực kỳ nguy
         hiểm cho ngưòi bệnh, nhưng nếu dùng được thuốc đắng này thì mói có
         cơ khỏi bệnh.
            Chúng ta đã phải chọn những phương thuốc đắng khó nuốt nhất, vì
         chiing ta cần đánh thắng một kẻ thù bội phần mạnh hơn, chưa  từng có
         trong lịch sử. Nếu như chỉ đơn thuần so sánh về lực lượng thì ữận đánh
         không  thể  diễn ra.  Thiên tài  của  Nguyễn  Ái  Quốc  là  đã  tìm  ra  rứiững
         phương thức đấu tranh có thể mang lại hiệu quả. Nhưng đây mói chỉ là
   544   545   546   547   548   549   550   551   552   553   554